
ỏi là ai là việc vô cùng kỳ lạ . Thế nhưng nếu họ là người quen của nhau, Tô
Dao không lẽ nào không nhắc tới sau khi đã biết rõ sự tình, điều này không hợp
lý.
Thêm vào đó, ngay ngày đầu tiên đi làm Tô Dao đã uống
say như vậy, khi đó người đàn ông này gọi cho anh đi đón cô về nhà, cùng với
thái độ của Tô Dao khi nãy. Cố Nguyên quay lại một cách vô thức, không ngờ Hứa
Đông Dương đang đứng cạnh xe nhìn về hướng của họ, ánh nhìn của anh quấn chặt
lấy hình ảnh của Tô Dao . Hai người đàn ông nhìn nhau, Hứa Đông Dương nhìn lướt
Cố Nguyên không chút biểu cảm, quay người lên xe đi mất.
Cố Nguyên chau mày suy nghĩ .
Vào phòng ăn, Cố Nguyên khoác chiếc áo ngoài lên móc,
lặng lẽ quan sát Tô Dao.
Tránh khỏi tầm nhìn của người đàn ông tên gọi Hứa Đông
Dương ấy, nhìn cô có vẻ tự nhiên hơn rất nhiều.
Hoặc là anh cảm nhận sai, chỉ là có một số việc anh
không biết hoặc là không đủ để khiến anh cảnh giác .
Anh đã từng tự tin về bản thân hay chưa? Xuất hiện một
người đàn ông bên cạnh Tô Dao, điều đó khiến anh không khỏi lo lắng.
Tô Dao rất đẹp. Dù đã gần 30 tuổi nhưng cô không khác
một thiếu nữ đôi mươi tràn đầy sức sống, thêm vào đó là sự mặn mà của người phụ
nữ. Anh nhìn ra được vẻ đẹp của cô thì người đàn ông khác làm sao lại
không nhận ra được?
“Cố Nguyên, tới đây. Hôm nay phải uống với hai ông bố
này vài chén đấy.”
Bố Tô Dao gọi nhân viên phục vụ mang rượu lên, mẹ Tô
Dao chặn lại: “Anh lại uống, lại tận dụng thời cơ để uống, anh bị cao huyết áp
đấy. Làm sao có thể uống rượu mà không nghĩ gì hết.”
“Chị sui ơi, cái này thì chị không biết rồi”. Bố Cố
Nguyên cười cười gọi nhân viên phục vụ. “Ăn cơm nếu mà có rượu thì thức ăn sẽ
càng ngon hơn. Anh em chúng tôi hoạ hoằn mới có dịp ngồi với Cố Nguyên, chị nói
xem, anh gặp con rể mà lại không uống rượu có được không? Hôm nay chị phải uống
với anh đấy.”
Bố tiếng, mẹ Tô Dao không nói gì được nữa, trừng mắt
nhìn bố Tô Dao, nhỏ tiếng dặn dò: “Anh uống ít thôi nhé”, nhân viên phục vụ lúc
này mới cười hân hoan giúp mấy người đàn ông rót rượu.
Các món ăn kiểu Trung Quốc được bày lên nhanh chóng.
Tô Dao ngồi cho con gái ăn còn mình thì lúc lúc lại và vội vài miếng. Mẹ Tô Dao
xót con gái, nhanh nhanh chóng chóng ăn xong, ra hiệu cho Tô Dao đưa chiếc chén
nhỏ và muỗng cho bà: “Để mẹ cho Tô Thư ăn, con ăn đi.”
Tô Dao nhìn mẹ cười cười, đưa bát qua cho mẹ. Bên này
Cố Nguyên đã uống được vài cốc với hai ông nội, ngoại, mặt anh hơi đỏ. Tô Dao
xới bát cơm đặt trước mặt anh: “Anh ăn một chút lót dạ, đừng uống rượu không
như vậy, chút nữa sẽ say mất.”
Cố Nguyên không nói không rằng, quay ra nhìn Tô Dao.
Bố Tô Dao ngồi bên cạnh cũng nói: “Biết xót chồng mà sao không biết xót bố cô?
Sao xới cơm cho Cố Nguyên mà không xới cơm cho bố?”
“Đến con rể mà cùng ghen.”
Mẹ Tô Dao lên tiếng khiến mọi người đều cười ồ lên. Tô
Dao tranh thủ xới cơm cho ông nội, ông ngoại: “Mọi người đều phải ăn chút gì đi
ạ, uống ít rượu thôi ạ.”
“Con đúng là bà vợ biết quản chồng.”
Bố Tô Dao cười, mắng yêu con gái một tiếng rồi đón lấy
bát cơm con gái đưa. Mẹ Tô Dao lắc đầu: “Em không quản được anh rồi, may mà có
con gái quản được bố.”
Lời nói này lại khiến mọi người được một tràng cười
như pháo rang.
Cố Nguyên không ăn, tự rót cho mình một cốc rồi uống.
Tô Dao ngồi bên cạnh anh. Anh dựa vào người cô, một tay tự nhiên đặt lên ghế
sau lưng cô, như đang ôm cô vào lòng, tay còn lại nắm chặt tay cô, nghịch
nghịch tay cô trong lòng bàn tay mình.
Tô Dao không lẩn tránh, cũng không rút tay mình lại.
Cô quay đầu nhìn Cố Nguyên, anh bèn cúi người hôn vào má cô. Người anh rất
nóng.
Anh uống nhiều rồi, nếu không, anh làm sao có thể có
những hành động thân mật với cô như vậy? Tô Dao lay nhẹ anh: “Anh ăn chút gì
đi.”
“Anh không muốn ăn.”
Anh dựa vào cô, khẽ nói, hơi thở nóng hổi phả vào trán
cô, làn da cô vốn mẫn cảm nên nhanh chóng ửng hồng lên. Cô muốn tránh, nhưng
tay cô bị anh nắm chặt không buông.
Nhìn hai con thân mật thì thầm với nhau, mọi người
không chú ý nhiều. Bố Cố Nguyên và bố Tô Dao vẫn đang ngồi nói chuyện, còn mẹ
Tô Dao và mẹ Cố Nguyên thì dành toàn bộ sự chú ý vào Tô Thư. Cố Nguyên khẽ nhắm
mắt lại, cảm giác sự run rẩy lo lắng của Tô Dao đang nằm gọn trong vòng tay
mình. Vì ở trước mặt bố mẹ nên cô không thể không tỏ vẻ mặn nồng với anh.
“Vậy ăn một chút súp để giải rượu nhé.”
“Ừm”
Cuối cùng thì anh cũng rời cô, quay sang dựa người vào
ghế, nhìn Tô Dao ngồi dậy lấy súp rồi đặt cẩn thận
Sau đó Cố Nguyên cũng không làm khó Tô Dao thêm nữa.
Bữa ăn kết thúc, hai ông bà nội ngoại đã uống khá nhiều, về đến nhà không ngồi
lâu đã quay về phòng mình. Mẹ Tô Dao lo bố Tô Dao uống rượu say ban đêm làm ảnh
hưởng đến cháu ngoại nên hai bà quyết định để hai ông nằm chung một phòng, còn
hai bà cùng Tô Thư ngủ một phòng.
Cuối cùng còn lại Cố Nguyên và Tô Dao.
Cố Nguyên uống nhiều nhất, khi ra khỏi nhà hàng đã đi
liêu xiêu. Tô Dao không thể không dìu anh, cô chịu một nửa sức nặng từ người
anh. Khi quay về nhà, khó khăn lắm mới dìu anh lên được giường