
ốn con thành người như vậy, phụ
nữ dù có kết hôn cũng phải tự lực tự cường. Dù cho các con có điều kiện về kinh
tế, nhưng nếu con có thu nhập và không có thu nhập cũng vẫn khác xa nhau nhiều.
Chí ít trong tay con có tiền, con muốn mua gì, tiêu gì cũng không phải nhìn sắc
mặt chồng con, bản thân con cũng có tiếng nói. Chẳng may…!”
Mẹ Tô Dao hạ giọng: “Tất nhiên, Cố Nguyên không phải
người như vậy, nhưng phòng khi giữa hai đứa có thay đổi gì, con có thể nuôi
sống mình và Tô Thư.”
Mẹ Tô Dao thở dài: “Dao Dao à! Con và Cố Nguyên kết
hôn bao nhiêu năm rồi, con cái cũng lớn rồi nhưng các con xa nhau thì nhiều mà
gần nhau thì ít, dường như chưa sống cùng nhau bao giờ. Hơn nữa trước đây là
Bình Thành, có việc gì cũng có bố mẹ chăm sóc. Bây giờ chỉ có hai đứa sống ở
Nam Thành. Hôn nhân giống như một cuộc chiến, chỉ có nắm rõ được toàn cục mới
có thể giành được hạnh phúc.”
Tô Dao gật gật đầu.
Cố Nguyên và mẹ thay đồ cho Tô Thư xong bèn quay lại
gọi mọi người, sau đó tất cả đi ăn tối ở ngoài. Cố Nguyên đưa mọi người đến nhà
hàng nổi tiếng nhất ở Nam Thành, vừa vào đến cửa thì gặp Hứa Đông Dương và vài
người khác đi từ trong ra.
Tô Dao thấy Hứa Đông Dương đi đầu tiên.Vẻ mặt tươi
cười, thư thái, anh đang nói chuyện cùng các vị khách bên cạnh mình. Không phải
anh đi Nhật Bản rồi sao? Sao lại ở đây? Tô Dao trong lòng không khỏi nghi hoặc,
mặt cắt không còn một giọt máu. Tô Thư ở đây!
Tô Dao vẫn chưa kịp nghĩ ra cách nào tránh khỏi tầm
nhìn của Hứa Đông Dương thì anh đã ngẩng đầu nhìn thấy cô.
Xem ra cô và người thân đang ở cạnh nhau, cuộc gặp gỡ
ngoài ý muốn này khiến Hứa Đông Dương không khỏi cảm thấy chua xót. Cô đứng đó,
không dám nhìn vào mắt anh, vội vàng tránh khỏi anh. Bên cạnh cô là chồng cô -
Cố Nguyên, hai người trung nỉên đằng trước bế một cô bé xinh như búp bê. Mọi
người người cười người nói, không ai để ý thấy sự khác là giữa Tô Dao và anh
trong khoảnh khắc đó.
Dù có nhìn thấy anh, cô cũng việc gì phải sợ hãi như
vậy. Hứa Đông Dương chau mày rồi cười nụ cười châm biếm, lẽ nào cô sợ người
tình năm xưa của mình xuất hiện trước mặt chồng cô, khiến mọi người hiểu lầm
hay sao?
Người khác không chú ý đến sự lo sợ và hoang mang của
Tô Dao nhưng Cố Nguyên thì có.
Nhìn theo ánh mắt của cô, Cố Nguyên tối sầm mắt. Là
người đàn ông tự xưng là cấp trên của cô và điện thoại cho anh tới đón cô khi
cô say rượu. Cố Nguyên cúi xuống nhìn Tô Dao, gương mặt cô tái nhợt. Cố Nguyên
nắm chặt tay Tô Dao, mỉm cười nói: “Dao Dao, người kia là cấp trên của em phải
không?”
Hứa Đông Dương nói câu xin lỗi với người đang đi bên
cạnh, lúc này đã bước lại phía gia đình Tô Dao. Cố Nguyên và Tô Dao vừa dừng
bước, ông bà nội ngoại dắt theo đứa trẻ bèn dừng lại theo. Tô Dao hoang mang vô
cùng, cô rất sợ Hứa Đông Dương nhìn thấy Tô Thư, trong tiềm thức cô không muốn
anh và nó gặp nhau. Đây là bí mật lớn nhất chôn sâu trong đáy lòng cô, tuyệt
đối không thể bại lộ trước mặt anh. Lúc đó cô chỉ có thể nhìn thấy anh đang
bước về phía mình, từng bước từng bước tiến lại gần, không còn cách nào
“Chào cô, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau
rồi.”
Hứa Đông Dương mỉm cười, tiến về phía Cố Nguyên. Hai
người đàn ông bắt tay nhau thật chặt rồi buông ra. Hứa Đông Dương nhìn Tô Dao
mặt cắt không còn giọt máu bình tĩnh nhìn sang Cố Nguyên: “Lần trước tôi chưa
giới thiệu về mình. Tôi họ Hứa, Tô Dao là thư ký của tôi.”
“Mẹ, ngoài này lạnh lắm, mọi người đưa cháu vào trước
đi, chúng con sẽ vào sau.”
Tô Dao chỉ nghĩ một điều duy nhất là phải tránh bố mẹ
và đứa trẻ khỏi Hứa Đông Dương. Nhìn bố mẹ đưa Tô Thư vào trong, tâm trạng cô
có phần ổn định hơn một chút, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Đông Dương: “Không phải là
anh đi Nhật rồi sao? Sao lại về nhanh như vậy?”
Có lẽ Tô Dao không nhận thức được rằng giọng điệu và
thái độ của cô khi nói với Hứa Đông Dương tuyệt đối không giống như giọng điệu
và thái độ của một nhân viên cấp dưới đi làm ngày đầu tiên đối với cấp trên của
mình. Cố Nguyên khẽ nhíu mày. Hứa Đông Dương cười cười, ngoảnh đầu nhìn về Tô
Dao: “Đáp chuyến bay chiều nay.”
Tô Dao “à” lên một tiếng, xoay đầu nhìn vào trong nhà
hàng, ngoảnh đầu lại Hứa Đông Dương: “Gia đình tôi đang chờ tôi, phó tổng Hứa,
xin thất lễ, chúng tôi vào trước.”
“Được”
Hứa Đông Dương giơ tay bắt tay Cố Nguyên lần nữa, quét
mắt nhìn Tô Dao, xoay người đi về phía khách của mình. Tô Dao nhìn Hứa Đông
Dương đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu kéo Cố Nguyên: “Chúng ta đi
“Ừ.”
Cố Nguyên không phản đối, chầm chậm bước theo Tô Dao
đi vào bên trong. Tô Dao không hề biết rằng mỗi lời nói, mỗi hành động, mỗi cử
chỉ, mỗi thay đổi thần sắc của cô khi nãy đều lọt vào tầm mắt của anh. Trực
giác nói với anh rằng, Tô Dao và người đàn ông có tên gọi Hứa Đông Dương ấy có
mối quan hệ không hề đơn giản như bề ngoài.
Cố Nguyên bất chợt nhớ lại hôm qua đi phỏng vấn về, Tô
Dao nói với anh rằng, người giám thị hỏi câu cuối cùng rất kỳ lạ, anh còn đùa
hỏi cô có phải người quen hay không. Cô không đeo kính nên không nhìn rõ người
h