
hông thể đi
được. Nếu cô cứ dứt khoát rời khỏi công ty thì liệu công ty có giữ hồ sơ của cô
lại hay không? Lẽ ra lúc đầu cô không nên nộp toàn bộ hồ sơ vào công ty như
vậy.
Đầu Tô Dao như rối tung lên, cô ngồi bất động một hồi
lâu mới phát hiện điện thoại trong túi xách không ngừng rung lên. Cô vội lấy
điện thoại ra, là điện thoại của Cố Nguyên gọi đến.
“Sao rồi em?”
Gọng trầm ấm của anh từ đầu dây bên kia vọng sang.
Đột nhiên Tô Dao cảm thấy tủi thân vô cùng, nhưng lại
không biết phải nói với anh thế nào, cô khẽ run run giọng nói:
“... Không sao, nhưng trước mắt e rằng em không thể
xin nghỉ việc được.”
“Sao vậy?”
“Em vào công ty nhưng không phải qua thời gian thử
việc, được nhận vào làm nhân viên chính thức luôn. Theo quy định thì phải báo
cho công ty trước một tháng, phải đợi cho hết thời gian một tháng mới được phép
rời khỏi công ty.”
Tô Dao nhắm mắt lại, day day trán một cách mệt mỏi:
“Khi vào đã không dễ dàng, không ngờ đến khi muốn ra lại càng khó khăn.”
“Thôi, em đừng lo lắng quá.”
Cố Nguyên an ủi cô: “Nếu đã như vậy thì đợi qua một
tháng rồi tính tiếp, nếu công ty có cuộc tiếp khách nào khác, em không cần đi
nữa là được. Đằng nào cũng nghỉ việc, em chỉ cần làm tốt phần việc của mình là
được.” Cố Nguyên dừng lại rồi chuyển chủ đề: “Ngày mai bố mẹ tới, em đi làm về
rồi dọn qua nhà nhé.”
Tô Dao không muốn nói nhiều thêm nữa, cô cúp điện
thoại, bởi xảy ra việc hệ trọng nên tổng giám đốc Hàn và phó tổng Hứa đều rời
khỏi công ty, công ty không có sếp nào ở lại, vì vậy rất nhiều người đã về sớm.
Tô Dao kiểm tra lại, không thấy còn việc gì nữa nên tan sở sớm, trở về thu dọn
nhà cửa theo đúng lời dặn của Cố Nguyên.
Hôm sau là thứ bảy, bố mẹ Tô Dao và bố mẹ Cố Nguyên
cùng hẹn nhau bắt xe tới Nam Thành. Cố Nguyên và Tô Dao đưa bé Tô Thư ra bến xe
đón mọi người. Lâu lắm không gặp cháu cưng nên ông bà nội ngoại vừa thấy Tô Thư
đã quấn quýt không rời. Cố Nguyên và Tô Dao đi sau xách hành lý cho bố mẹ, Tô
Dao phải xách chiếc vali khá nặng nên không nhịn được, đành kêu lên: “Mẹ, từ
Bình Thành tới Nam Thành cách nhau có bao xa, sao mẹ phải mang nhiều đồ như
vậy?”
“Làm sao? Không được à?” - Mẹ Tô Dao quay đầu lại nhìn
cô, tỏ vẻ không vui - “Đều là đồ ăn mang cho cháu ngoại. Chút nữa về nhà làm
cho nó ăn. Vừa nhìn con là mẹ đã biết, chắc là không ăn uống cẩn thận. Cả ngày
đều ăn ở ngoài phải không? Đồ ăn bán ngoài có nhiều mì chính lắm, trẻ nhỏ ăn
không tốt đâu con ạ.”
Tô Dao cúi nhìn chiếc vali, đều là đồ ăn đã chế biến,
cô thốt lên: “Mẹ, đồ ăn đã chế biến như thế này, trẻ con ăn nhiều cũng không có
tốt đâu.”
“Làm sao không tốt? Từ nhỏ con vẫn thích ăn kia mà,
con lớn lên cũng có thấy ngu đần gì đâu.” - Mẹ Tô Dao trợn mắt nhìn cô - “Với
lại, chỗ đồ ăn ấy cũng không phải dành cho con.”
“Được rồi, Dao Dao.” Cố Nguyên đưa tay ra ôm lấy cô,
vỗ nhẹ vào vai cô: “Mẹ cũng xót Tô Thư mà, với lại mấy ngày hôm nay con bé cũng
đâu có ăn được bao nhiêu.”
Cố Nguyên cất tiếng khiến Tô Dao không phụng phịu g
nữa. Mọi người đưa nhau ra xe, Cố Nguyên vội sắp xếp hành lý lên xe, nhiều
người quá nên xe không chở hết, bèn gọi thêm một chiếc taxi nữa, đưa mọi người
về nhà.
Trước khi bố mẹ hai người đến, Tô Dao đã thu dọn thư
phòng thành một chiếc phòng ngủ tạm thời, Tô Dao và Cố Nguyên dự tính là Tô Thư
và Tô Dao sẽ ngủ một phòng, hai bà ngủ một phòng, còn Cố Nguyên và hai ông sẽ
ngủ một phòng, anh trải đệm nằm dưới đất là xong.
Nhưng sắp đặt thì là vậy, chơi cả ngày rồi đến khi đi
ngủ, Tô Thư cứ nằng nặc đòi ngủ với ông bà, thế là thành ra ông bà ngoại phải
ngủ cùng phòng với Tô Thư, ông bà nội ngủ một phòng, còn Tô Dao và Cố Nguyên
ngủ một phòng.
Sau khi sắp xếp cho mọi người xong, Tô Dao đành dở
khóc dở cười quay về phòng của Cố Nguyên, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước
vào, Cố Nguyên vừa tắm xong, mặc quần áo ngủ, đang nằm yên dựa vào thành giường
đọc tạp chí.
Nhìn thấy Tô Dao vào phòng, Cố Nguyên gấp tạp chí lại,
nhìn cô mỉm cười.
Hai má Tô Dao bỗng chốc đỏ bừng, đứng ở đó không biết
nên làm gì, hai mắt không dám nhìn vào người Cố Nguyên. Bình thường khi hai
người ở cạnh nhau, Tô Dao không phải là chưa từng nhìn thấy anh mặc quần áo
ngủ, nhưng từ trước tới nay anh không làm cô có cảm giác hoang mang như lúc
này.
“Tô Thư có nghịch không?”
“Ừm, con bé ngủ với mẹ rồi.”
Tô Dao đáp xong, hai người đều trở nên ngượng ngùng.
Cố Nguyên nhìn Tô Dao lo lắng thì không nhịn được cười, vỗ tay đập đập vào
khoảng nệm trên giường bên cạnh mình: “Đứng đó lạnh lắm, em lại đây.”
Tô Dao đỏ bừng mặt, nghĩ, không phải là anh định ngủ
cùng mình đấy chứ!
“Em ngại cái gì?”. Cố Nguyên đặt quyển sách xuống. “Có
phải là mình chưa từng ngủ cùng nhau đâu.”
Ngay từ khi còn nhỏ, Cố Nguyên và Tô Dao thường được
bố mẹ đặt ngủ cùng nhau. Thế nhưng đó là chuyện của ngày còn nhỏ.
Tô Dao liếc nhìn căn phòng của Cố Nguyên, trong phòng,
ngoài chiếc giường còn có một tủ quần áo, vẫn còn khoảng trống trên đất. Tô Dao
lẩn tránh ánh mắt của Cố Nguyên, đi đến cạnh tủ áo mở cửa tủ: “Em tr