Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322941

Bình chọn: 8.00/10/294 lượt.

con."

Thường ngày mẹ ăn nói dẻo quẹo là thế, hôm nay một câu mẹ nói cũng nói không nổi. Tôi không biết cái ngày hôm đó, cái hôm chị Tiểu Hân và mẹ mặt đối mặt, mẹ đã phải bỏ ra bao dũng khí để gặp chị. Tôi chỉ còn biết ôm chặt lấy mẹ, dùng hơi ấm cơ thể mình để an ủi mẹ.

Mỗi đứa trẻ đều có thiên sứ luôn ở phía sau để bảo vệ mình, đến khi đủ lông đủ cánh, liệu chúng ta có nên quay lại giang đôi cánh mạnh mẽ của tuổi trẻ để che chắn mưa gió, bảo vệ cho những thiên sứ vì chúng ta mà đang dần già đi kia?

Trong góc căn phòng có cái gì đó sáng lóa lên, tôi tiến lại nhặt nó lên, hóa ra là đồng tiền xu một tệ bị bụi bẩn phủ lên, tôi lấy tay lau lớp bụi bám bên ngoài, được lau sạch bụi bẩn đồng tiền sáng lấp lánh, hóa ra cái đồng xu dù sạch hay bụi bẩn thì bên trong nó vẫn luôn sáng bóng!

Trong mắt mọi người tôi chỉ là một kẻ lừa đảo, nhưng có những thứ tôi không kém một ai.

Cuộc sống của tôi bỗng nhiên ổn định hơn, tôi bắt

đầu đi đi về về giữa nhà và công ty, tôi không biết mình có thích mình

trong cái công việc ngày ngày mặc đồng phục này không nhưng nó cho tôi

tiền lương. Tôi thường kể cho mẹ nghe những chuyện xảy ra ở công ty, tất nhiên bao gồm cả chị Lâm Tiểu Hân nữa, tôi nói nhấn mạnh, mẹ chăm chú

nghe, nhưng hai mẹ con không bao giờ thảo luận. Công việc tôi làm được rất nhiều lãnh đạo ghi nhận, chính vì công việc ngày càng nhiều,

tôi cũng tích lũy được kha khá kinh nghiệm, mỗi lần có lãnh đạo đến, tôi lại cầm cái cặp tài liệu bận bịu chạy khắp văn phòng, thường thì trong

đó chỉ là cái cặp công văn rỗng không, khi các đồng sự dừng mọi công

việc để chào hỏi lãnh đạo, tôi lại đang mướt mồ hôi chạy qua các sếp,

làm như thể bận đến nỗi chẳng ngẩng được mặt lên nữa.

Lúc tan ca, thỉnh thoảng tôi cũng gặp thím Liên, tôi luôn niềm nở chào hỏi thím,

một lần có chủ tịch Hồ - vị lãnh đạo cao cấp của công ty đi ngang qua,

tôi liền nói với thím Liên: "Thím Liên vất vả quá, để cháu quét giúp

thím một tay!" Tôi xắn áo cầm cây chổi từ tay thím Liên.

Thím Liên vừa phấn khởi vừa hoài nghi.

Hai thím cháu tranh nhau cái chổi, chỉ đến khi chủ tịch Hồ đã đi vào thang

máy, tôi không tranh cướp cái chổi nữa, tôi nói một cách ân hận: "Thím

Liên, sau này bất cứ lúc nào thím có việc gì cần giúp thì cứ gọi cháu

nhé."

Thím Liên cảm động lắm: "Tiểu Cường, cháu tốt quá, thật đấy, cả cái công ty này có mình cháu là biết nghĩ nhất."

Tôi cười xấu hổ nói: "Mẹ cháu bảo làm người phải biết kính già yêu trẻ, phải biết lễ phép lịch sự."

Thím Liên cảm động đến suýt rơi nước mắt: "Tiểu Cường, cháu đúng là con nhà

gia giáo, mẹ cháu chắc chắn phải là một phụ nữ hiền dịu."

Tôi vội trả lời: "Vâng ạ."

Thật ra lần này tôi chưa nói hết câu của mẹ, mẹ tôi vốn nói thế này: "Tiểu

Cường, thấy cụ già em nhỏ thì phải tiếp cận ngay, họ là những người dễ

lừa nhất đấy."

Không lâu sau, trong một hội nghị của công ty, Chủ tịch Hồ nói: "Mọi người nên học tập Tiểu Cường, thanh niên nên làm cả

những việc đơn giản nhất, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến tranh đấu kèn

cựa, lúc nào cũng tính toán nịnh bợ, luồn cúi người khác." <>

Lúc đó tôi lại ngồi ngay bên trên, cúi đầu cười đầy vẻ chất phác, tôi nhận

ra rằng khả năng bình tĩnh của mình lại tăng thêm một cấp độ nữa rồi, vì ngay cả một chút đỏ mặt tôi cũng không có.

Lại một lần

khác, tôi gặp Chủ tịch Lâm trong thang máy, ông ấy nói với tôi: "Trương

Tiểu Cường, mấy cán bộ cấp trung trong công ty đều khen ngợi cậu trước

mặt tôi, cố gắng làm cho tốt nhé!"

Tôi cảm động đáp lời

Chủ tịch: "Chủ tịch, đó đều là những việc chúng ta nên làm mà! Thanh

niên còn trẻ phải có gắng cống hiến nhiều hơn, bớt nông nổi đi, phải xắn tay vào công việc thì mới rèn luyện được chính mình. Cháu dốc sức làm

việc cho tốt không phải vì bất cứ ai khác mà vì chính bản thân cháu."

Tổng giám đốc Lâm gật lấy gật để, ông nói: "Hay lắm! Hay lắm!" trong lòng ít nhiều thấy rất cảm động.

Cùng với việc được cấp trên đánh giá tốt, tôi lại đắc tội với nhiều đồng

nghiệp, có nhiều khi họ lời to tiếng nhỏ sau lưng tôi, hễ nhìn thấy tôi

thì dừng ngay câu chuyện.

Có lần mẹ đã nói: "Làm người cần dẫm

đạp lên kẻ yếu, sùng bái kẻ mạnh, nếu trong trường hợp không cản đường

mình thì cũng phải dối trên, che giấu dưới, làm sao để đắc tội càng ít

người càng tốt."

Một hôm tan ca muộn, tôi gặp chị Lê Minh cán bộ

phòng ý tưởng sáng tạo, chị ta nổi tiếng là kẻ ngồi lê đôi mách trong

công ty, tôi thường xuyên gặp Lê Minh trong mọi phòng ban của công ty,

chị ta đi thăm dò người này người kia độ này ra sao, thường thì chị ta

chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi vì chị ta luôn nghĩ chị ta cao quý trong sạch hơn tôi, chị ta không theo đuôi lãnh đạo để nói mấy lời nịnh bợ.

Tôi mở lời: "Chị Lê Minh, hôm nay chị lại làm tăng ca ạ?" <>

Chị ta chẳng hứng thú gì trả lời tôi: "Nhân viên quèn như chúng tôi thì lúc nào chẳng làm việc đến đứt hơi, đâu được như những người may mắn lọt

được vào mắt lãnh đạo."

Tôi vừa cười vừa nói: "Chị ơi! Em phải

học tập chị nhiều, muộn thế này rồi mà chưa cơm nước gì vẫn ngồi đây

tăng ca