
ãy khai thật ra, cậu lẩn vào công ty Tân Tân với mưu đồ gì?"
Chị ta còn biết cả họ tên đầy đủ của tôi, xem ra chị ra theo dõi tôi khá lâu rồi.
Tôi gào lên thanh minh: "Em không có âm mưu gì, em làm việc rất yên phận rồi."
Lưu Dĩnh bật cười khanh khách, chị ta nói: "Cậu mà yên phận à?"
Chị ta bỗng học theo cái giọng điệu của tôi mà nói: "Cậu không biết là cậu đang kể chuyện cười à?"
Tại sao lúc tôi nói dối thế nào cũng có người tin, khó khăn lắm mới được một lần nói thật lại không ai thèm tin.
Chị ta nói với Vương Dũng: "Xem ra phải dẫn cậu ta về đồn cảnh sát rồi hỏi chuyện dần."
Cái người tên Vương Dũng đó tóm lấy tôi, chuẩn bị giải tôi về đồn, cha mẹ ơi, liệu họ có dùng cực hình gì đối với tôi không?
Hai lần trước tôi và Lưu Dĩnh chạm mặt nhau đều là một đối một, những lần
đầu trí đấu dũng đó tôi thắng trong mạo hiểm, lần này lại thêm một gã
thanh niên. Trong trường hợp này đấu văn là rất khó rồi, lẽ nào ép tôi
phải dùng võ để thắng lần này ư?
Thực ra tôi là người văn võ song
toàn, tôi có sở trường bỏ thuốc mê bỏ mê người khác và lừa bọn trẻ con,
nhưng trong trường hợp đột ngột thế này thì chưởng đó cũng không kịp
thời phát huy.
Tôi nhìn họ mà không kịp nghĩ mưu kế gì trong lúc
này, lẽ nào đay chính là cảnh ông trời ghen ghét anh tài trong tiểu
thuyết sao?
Chính trong tình trạng nguy kịch ngàn cân treo sợi
tóc ấy, tôi nghe thấy có một giọng phụ nữ lanh lảnh thảm thiết: "Có
người nhảy lầu!"
Trong âm thanh có 4 phần hoảng loạn, 3 phần sợ hãi và 3 phần vừa sợ vừa mừng. <>
Họ vội chạy ra khỏi ngõ, ngay cửa ngõ có một tòa nhà, có một người đàn ông đang đứng trên nóc nhà, vừa khóc lóc vừa làm ầm ĩ như sắp nhảy đến nơi
rồi.
Tôi mừng quýnh, anh chị em cảnh sát thân mến, trong tình thế nguy kịch này lẽ nào các bạn không bỏ chút thù riêng để cứu
lấy một sinh mạng sắp từ giã cõi đời này?
Lưu Dĩnh và Vương Dũng nhìn nhau giây lát, rồi Lưu Dĩnh nói: "Chúng ta mau lại cứu người."
Vương Dũng nhìn tôi hỏi Lưu Dĩnh: "Còn thằng oắt này thì tính sao?"
Tôi nơm nớp nhìn Lưu Dĩnh, thái độ vừa tội nghiệp vừa đáng thương, nhưng
trong lòng tôi những đốm hoa lửa đang nổ reo tanh tách, tôi tự nói với
mình: "Thả đi mà, thả đi mà!"
Lưu Dĩnh nói: "Đem cậu ta theo!" Những đốm hoa lửa hy vọng trong tôi trong phút chốc bị dập tắt ngóm. <>
Hai người bọn họ cùng chạy lên nóc tòa nhà, Vương Dũng tóm lấy cổ áo tôi
kéo theo, tôi giẫy dụa chí tử nhưng anh ta khỏe quá nên tôi không thể
không theo bước anh ta.
Bỗng tôi dừng giẫy dụa vì phát hiện ra áo mình sắp rách đến nơi rồi, tôi bắt đầu nhẩm tính, nếu áo rách thì tôi
phải chạy thật nhanh xuống dưới, họ đang mải chạy lên cứu người thì chắc sẽ không có thì giờ quan tâm đến tôi nữa.
Cái áo toạc ra ngày
càng to, tôi cố nhịn không bật cười thành tiếng và không ngớt tự nhắc
mình: "Hãy trấn tĩnh lại, phải nhớ rằng bạn là kẻ lừa đảo có đẳng cấp,
là kẻ lừa đảo có lòng kiên định."
Cái áo tôi bỏ ra 30
nhân dân tệ để mua vậy là đã rách dưới sức mạnh giằng xé của Vương Dũng
và kỹ xảo quay lắc của tôi, tôi làm theo đúng kế hoạch đã vạch ra đáng
tiếc là vừa quay người được 15 độ đã bị Lưu Dĩnh tóm lấy tóc.
Chị ta tiếp tục lôi tôi lên, tôi vừa cố gắng theo sát bước chân Lưu Dĩnh vừa hét lên: "Chị ơi, chị nhẹ tay thôi!"
Lúc đầu Vương Dũng xông lên nóc nhà, tôi và Lưu Dĩnh canh ở cửa cầu thang,
họ sợi nhiều người lên sẽ càng gây áp lực cho người đàn ông kia, Vương
Dũng bắt đầu nhẫn nại khuyên giải người kia, mấy câu đại loại như anh
thử nghĩ đến những người trong gia đình anh xem ..., anh thử nghĩ đến
con cái anh xem, mấy cảnh sát này một chút kỹ năng cũng không có, dùng
mấy cái làn điệu cũ rich đó mà đi khuyên người. Nếu như mang theo một
cái đài có gặp ai định nhảy lầu thì bật lên để bên cạnh là được, dù sao
kết quả cũng chẳng khác gì, đó là đối phương do không thể chịu đựng được mà nhảy luôn xuống. Tuy vậy tôi cũng chẳng có thời gian mà cười
nhạo anh ta, tôi còn đang phỉa tính kế thoát thân, tôi rất hy vọng người đàn ông kia sáng tao thêm chút ít tình huống nữa, tất nhiên tốt nhất là đừng có nhảy luôn xuống mà cứ quấy rầy Vương Dũng, sau đó Lưu Dĩnh sẽ
phải đến giúp một tay và như vậy cơ hội thoát thân của tôi sẽ đến.
Đáng tiếc là họ cứ giằng co mãi, Vương Dũng cứ định tiến lại gần thì người
đàn ông kia lại hét lên: "Anh đừng có tiến lại, anh mà tiến lại tôi sẽ
nhảy xuống ngay lập tức."
Tôi biết là người đàn ông ấy đang do
dự, hần như những người có ý định tự tử đều trải qua một quá trình giằng co giữa sự sống và cái chết. Nhưng nếu cứ giằng co cái kiểu này thì khả năng nhảy xuống là rất lớn.
Tôi không nhịn được đành
khẽ than thở: "Cái kiểu quan liêu của các người, ngày nào cũng chỉ biết
đến bắt bớ người mà không biết cách đi dùng trái tim cảm hóa người ta
sao?" Dù sao thì tôi cũng bị chị ta tóm cổ rồi, cứ nói cho sướng cái mồm cũng chẳng sao.
Lưu Dĩnh đang chăm chú theo dõi tình hình bên
phía Vương Dũng bèn quay sang phản công lại tôi: "Cậu thì làm được chắc? Vậy cậu thử lên khuyên xem nào!"
Trong đầu tôi lại lóe