
, công ty mà có thêm vài người như chị chắc mấy kẻ vô tích sự như tụi em thất nghiệp hết."
Bộ mặt chị ta đã có phần
chuyển hướng ấm áp hơn chút ít, chị ta đáp: "Đấy, con người tôi là như
thế, làm việc gì cũng không toan tính, cứ phải hoàn thành xong công việc thì mới an tâm được."
Tôi kéo ghế ngồi trước mặt chị ta và nói: "Chị Minh à, như thế sao được chứ, ăn uống mà không để ý lại
ảnh hưởng đến sức khỏe đấy."
Bộ mặt chị tăng thêm chút nữa sự ấm
áp, chị ta trả lời tôi: "Bao nhiêu người khuyên chị đừng có làm việc
chăm chỉ quá như thế, nếu không phải là công ty của chính mình thì có
vất vả mấy cũng được gì đâu, nhưng tính chị là thế đấy, làm gì cũng phải có trách nhiệm."
Tôi thừa biết chị ta đang giảm béo nên không
dám ăn cơm, nhưng tôi vẫn cứ xúc động mà rằng: "Chị Minh thật là người
đáng nể, em thấy xấu hổ về bản thân mình quá."
Chị ta bỏ cả công việc ở đó mà nhìn tôi như nhìn một người bạn tri kỷ.
Tôi bỗng thốt lên một tiếng làm chị ta chẳng hiểu mô tê gì liền hỏi: "Tiểu Cường, có chuyện gì vậy?"
Tôi chỉ cái cặp tóc màu đỏ trông đến là vô duyên trên đầu chị ta khen: "Chị Minh, em đúng là chưa nhìn ra hết con người chị, không những phẩm chất
tốt đẹp mà con người còn rất hợp mốt nữa, cái cặp tóc ấy đúng là hợp với chị đến không chê vào đâu được!"
Cuối cùng chị ta cũng sung
sướng không kìm nén nổi nụ cười, chị ta phấn khởi vỗ vỗ vai tôi nói:
"Tiểu Cường, em nhận ra điều đó rồi hả? Cái này là năm ngoái chị mua hồi đi du lịch Myanma đấy, thế mà mấy bà kia cứ chê không đẹp mãi! Em đúng
là có con mắt tinh đời!"
Tôi đáp: "Đẹp lắm chị ạ, mấy người đó đâu có hiểu gì về gu thẩm mỹ của chị đâu."
Cái kẹp tóc đó mà kẹp lên đầu chị Lâm Tiểu Hân thì không đẹp thật, nhưng
kẹp trên đầu chị ta thì rất hợp lý, chứ kẹp vào chỗ khác thì càng không
chấp nhận nổi.
Tối hôm đó Lê Minh có vẻ đắc chí lắm, chị ta túm
lấy tôi buôn bán trên trời dưới bể, tôi khen một lượt từng thứ từ đầu
đến chân chị ta, rồi lặp lại từ chân lên đầu, lúc đầu mới mở lời khen
chưa quen lắm nên tôi cũng thấy hơi lợm giọng, nhưng nói vài câu là trôi tuồn tuột. Hóa ra cái trò này cũng có thể luyện tập được cơ đấy.
Chị Lê Minh vẫn thường xuyên lượn lờ khắp các phòng ban, từ hồi đó hễ có
người nói Tiểu Cường tôi là kẻ nịnh bợ sếp là chị ta lại nói: "Chắc em
nhầm rồi, chứ Tiểu Cường tuy trẻ nhưng mà cũng được lắm đó, nói năng
thật thà mà chân thành, nhiệt tình với mọi người lắm." Lúc mới nói vậy
mọi người còn hoài nghi lắm, nhưng dần dần cũng đều tin cả.
Cuối cùng, tôi cũng đã nhận được những đồng lương đầu tiên trong cuộc đời,
công ty chưa kịp làm thẻ ngân hàng cho tôi nên kế toán giao cho tôi tiền mặt.Tôi cầm trong tay 800 nhân dân tệ, tuy tinh thần không xúc
động cao trào như kiếm được tiền lừa đảo nhưng cảm xúc cũng không tồi.
Tôi tìm một góc vắng không người đếm đi đếm lại món tiền rồi cất cẩn
thận vào túi áo trong.
Hôm nay, tôi về đúng giờ vì đã hứa với Tứ Mao và mọi người khi nào tôi nhận lương sẽ mời mọi người một bữa ra trò.
Trên đường về tôi lấy làm phấn khởi, vừa đi vừa ngâm nga bài dân ca, lúc rẽ
vào cái ngõ nhỏ đột nhiên có một bàn tay tóm lấy tôi, người này rất khỏe mạnh nên lôi tuột tôi vào trong ngõ rồi ấn tôi vào góc tường, tôi đang
định chửi um lên nhưng nhìn thấy rõ ràng đó là một thanh niên vạm vỡ, đã đầu đông rồi mà anh ta ăn mặc rất phong phanh, áo khoác cũng không
đóng, tôi liếc nhìn đã thấy sức mạnh ghê gớm của anh ta, đôi tay thô
khỏe bóp nghẹt lấy cổ tôi làm tôi mấy lần không thở nổi, tôi chưa gặp
con người này nên vội nuốt mấy câu chửi bậy đã lên tới khoang miệng
xuống, nụ cười gần gũi đầy tính hợp tác nở trên khuôn mặt tôi, tôi ôn
tồn hỏi: "Xin hỏi vị đại ca, phải chăng chúng ta có quen biết nhau?"
Anh ta chẳng nói chẳng rằng trông càng dữ tợn hơn, tôi thấy rờn rợn, bèn
nhìn trộm những phần cơ bắp lộ ra trên người anh ta xem có hình xăm nào
không, có phải dân xã hội đen không nhưng chẳng thấy gì, tuy thế đang là mùa đông nên tôi không thể quan sát hết được, rất khó phán đoán xem anh ta có phải xã hội đen không. Mà cho dù có là mùa hè thì cũng không dễ
gì nhận ra được, ví như bang búa rìu ở thị trấn tôi, ngay cả lúc đánh
nhau hay ăn cướp cũng không quên tình yêu tổ quốc, gần đây họ đều đổi
hình xăm thành họ Phúc, tất cả hình xăm đều được xăm trên mông.
Ăn cướp có hai loại, một loại cướp tiền, một loại cướp tình, rõ ràng anh
ta không đến để cướp tình, lẽ nào anh ta nhìn thấu được tháng lương đầu
tiên của kẻ tội nghiệp này?
Trông bộ dạng anh ta càng trở nên hung dữ hơn và bắt đầu ra tay mạnh hơn, tôi sợ hãi la to: "Đại ca, nhất định là có hiểu nhầm, em nghĩ giữa chúng ta chắc chắn có sự hiểu nhầm lớn."
"Giữa hai người chẳng có hiểu nhầm nào đâu." Tôi nghe thấy một giọng phụ nữ
quen thuộc, tôi cố gắng hết sức ngoái đầu lại, hóa ra là Lưu Dĩnh, chẳng lẽ người đàn ông này không phải là xã hội đen mà là cảnh sát hay sao?
Lưu Dĩnh nói với người này: "Vương Dũng, bắt nó nhốt lại, thằng nhóc này ranh ma lắm."
Lưu Dĩnh tiến đến trước mặt tôi nói: "Trương Tiểu Cường, h