
học giận bà vì chuyện thế này được, ngươi cũng đừng nói với Thái
phu nhân, nếu không ta sẽ nói Thái phu nhân đuổi ngươi.” Thanh Hề sợ Lâm Lang
đi nói với Thái phu nhân vội vàng uy hiếp.
“Nô tỳ tất nhiên không nói.” Lâm Lang đành nhận lời.
Bàn bạc một phen xong, Mộ Thanh Hề mở hộp đựng đồ
trang sức, nhìn cây trâm này cũng tiếc, đôi khuyên tai kia cũng không đành lòng,
đã qua thời gian một chén trà, vẫn chưa chọn được thứ gì để mang đi cầm.
Lâm Lang nhìn sốt ruột, lại muốn vị phu nhân tiêu tiền
như nước này học một bài học nho nhỏ, liền tiện tay cầm mấy món mới mua, “Phu
nhân đừng chọn, cứ để nô tỳ mang mấy món này đi cầm, thế này mới đáng giá, nếu
không chỉ sợ không cầm được hai trăm lạng, lòng dạ mấy người ở hiệu cầm đồ rất
hiểm độc.”
Thanh Hề vừa thấy liền đau lòng, Lâm Lang chọn là cây
trâm có tua nàng thích nhất, cây trâm đó khảm viên hồng ngọc to bằng ngón tay cái,
rủ xuống ba sợi tua vàng, đều gắn hồng ngọc. Một món nữa là đôi khuyên tai bằng
vàng có tua, khảm ngũ sắc bảo thạch, vô cùng hoa lệ, nếu búi tóc cao rồi đeo
đôi khuyên tai này, khi cử động khuyên tai sẽ lắc qua lắc lại, rất đẹp rất thu
hút.
“Đổi hai món khác đi, ta vẫn chưa mang mà?” Thanh Hề
lấy lòng Lâm Lang.
“Sao có thể đổi được, đổi món gì phu nhân cũng tiếc,
huống hồ đồ phu nhân đã từng mang có thể bị người ta nhớ được, không được đâu.”
Lâm Lang ảo não.
“Thôi thôi, cầm đi đi, nhưng đừng bán luôn, chờ ta có
bạc ta sẽ chuộc về.”
Lâm Lang nhanh chóng đi tìm người vẫn lo công việc bên
ngoài đáng tin, còn dặn kĩ không đi cầm ở tiệm cầm đồ có liên quan với Quốc
công phủ.
Chuyện cũng coi như tạm ổn, khi Lâm Lang đưa biên lai
cầm đồ, Mộ Thanh Hề không giao lại cho Lâm Lang giữ, sợ cô ấy mang đến mách với
Thái phu nhân, nhưng cũng sợ để mất hoặc người khác lấy được, nàng cũng không
biết cất chỗ nào, ngay lập tức nghĩ đến chuyện cất trong ngăn tủ quần áo của
Phong Lưu, hắn chưa bao giờ tới Lan Huân Viện nghỉ ngơi, ngăn tủ kia không có
ai dám động vào, cất vào đấy là ổn thỏa nhất, bèn cất biên lai cầm đồ vào giữa
chồng quần áo của Phong Lưu.
Nhưng
người ta nói, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, chuyện của Thanh Hề lại
càng như một cây kim trong bọc.
Ngày hôm đó Phong Lưu từ nha môn trở về, gặp trận
tuyết lớn, tuyết phủ kín người, hơi ấm từ cơ thể hắn tỏa ra khiến tuyết tan
chảy, quần áo giày ủng đều bị ngấm ướt, người hầu sợ hắn bị cảm lạnh, không chờ
về Tứ Tịnh Cư, hầu hạ Phong Lưu về thẳng Lan Huân Viện cho gần.
Phong Lưu cũng có ý định đến thăm Thanh Hề, sợ ngày
đông giá rét, người hầu không hầu hạ cẩn thận để nàng phải chịu rét, xưa nay
nàng vốn sợ lạnh.
Thời điểm đó Thanh Hề đang ở chỗ Thái phu nhân, đến
khi trở lại Lan Huân Viện, chỉ cảm thấy trong viện lặng ngắt như tờ, kim rơi
cũng nghe thấy tiếng, không có sự nhộn nhịp thường ngày, lòng rất thắc mắc, lại
thấy Lâm Lang đứng trước cửa với vẻ sợ sệt, vừa thấy Thanh Hề trở về, Lâm Lang
liền vội vã nháy mắt, dường như là muốn bảo nàng mau trốn tạm đâu đấy đi.
Có khả năng là do chủ tớ hai người chưa từng trải qua
chuyện như vậy, thành ra không hiểu ý nhau, Thanh Hề còn cười nói với một tiểu
nha đầu: “Sao hôm nay lại yên lặng vậy, Lâm Lang tỷ tỷ mới giáo huấn các ngươi
sao?”
Lâm Lang lắc đầu liên tục, Thanh Hề đã đặt chân vào
phòng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Phong Lưu đang ngồi bên cửa sổ phía
Nam, thắc mắc trong lòng coi như được giải đáp, khó trách hôm nay trong viện
lại yên lặng thế.
Nhưng Thanh Hề không đọc được vẻ mặt đó của Phong Lưu
nói lên điều gì, bởi vì trước giờ hắn luôn nghiêm mặt, cao hứng, tức giận đều
không thể hiện ra.
Thanh Hề tiến lên nhu thuận chào “Đình Trực ca ca.”
Khi đứng dậy, lọt vào tầm mắt là mấy tờ biên lai cầm đồ đang nằm trên kỷ trà
trước mặt Phong Lưu, Thanh Hề sợ tái mặt.
Thanh Hề quay lại nhìn Lâm Lang, thấy Lâm Lang cũng
đang kinh ngạc sững sờ, Phong Lưu nhìn vẻ mặt của hai người liền hiểu rõ. Lúc
đầu hắn còn hoài nghi là bọn hầu lén trộm đồ của Thanh Hề mang đi cầm, không
ngờ Thanh Hề cũng biết chuyện này.
Phong Lưu nhìn lướt qua Lâm Lang, nói: “Các ngươi lui
xuống hết, ta có chuyện muốn nói với phu nhân.”
Lâm Lang nhìn Thanh Hề lo lắng, không thể không lui
xuống.
Thanh Hề cúi đầu không dám nhìn Phong Lưu, hắn lên
tiếng: “Nàng biết thứ này đúng không, là đứa hầu nào làm?”
Lời này không thể nghi ngờ là tạo cơ hội cho Thanh Hề,
Thanh Hề há miệng, lòng đã định đổ tội cho Lâm Lang, nhưng nghĩ đến chuyện Lâm
Lang vất vả vì mình bao lâu, nàng sao có thể đối xử với cô ấy như vậy, nhất
thời cảm thấy hổ thẹn, bản thân lại có thể nghĩ được chuyện đê hèn như thế,
cuối cùng ấp úng nói: “Là thiếp… thiếp sai người khác làm.”
Phong Lưu đập tay xuống bàn, chén trà nứt vỡ, mặt bàn
cũng lõm hình bàn tay, Thanh Hề sợ tái mặt lui về phía sau, quả thực không dám
tưởng tượng nếu chưởng đó mà đập lên người nàng thì nàng sẽ thế nào.
“Nàng thiếu ăn hay thiếu mặc mà phải làm trò này, muốn
cho tất cả mọi người đều biết phu nhân Quốc công túng thiếu đến nỗi phải đi cầm
đồ sao?” Phong Lưu g