
ều luyện chữ, thời gian gầy đây bận
chuyện của Điểm Ngọc tỷ tỷ, Quốc công gia cũng nhiều việc, vì thế không dám
quấy rầy.”
Phong Lưu đã bao giờ nhàn hạ, nàng muốn thì vẫn cứ
quấy rầy. Mấy lời đó ai cũng biết chỉ là lý do lý trấu.
Buổi tối Phong Lưu còn phải đi xã giao, về nhà sớm thế
này là vì thay quần áo, “Tối mai mang bản luyện chữ đến Tứ Tịnh Cư cho ta xem.”
“Vâng.”
Phong Lưu nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Thanh Hề vẫn đứng đó vỗ ngực, “Sao hôm nay Quốc công
gia lại về sớm vậy?”
Lâm Lang và Thôi Xán tất nhiên không biết câu trả lời.
“Thật là xui xẻo, mới ra ngoài một lần đã bị bắt gặp.”
Thanh Hề thở dài tiếc nuối, Lâm Lang và Thôi Xán đứng sau lau mồ hôi. Chủ nhân
này thật khó hầu hạ, nghiêm khắc thì nàng đến trước mặt Thái phu nhân làm nũng,
Thái phu nhân lại nhắc nhở không được nghiêm thế, nhưng không nghiêm khắc Quốc
công gia lại trách là bọn nô tỳ không biết đường khuyên nhủ chủ nhân, tội bất
trung.
Thanh Hề về Lan Huân Viện, Lâm Lang hầu hạ nàng tắm
rửa thay quần áo, Thanh Hề lấy mấy bản luyện chữ tốt nhất ra, chuẩn bị để ngày
hôm sau mang đến Tứ Tịnh Cư.
“May mà ta thông minh, biết Quốc công gia sớm muộn gì
cũng sẽ hỏi đến, không dám lười nhác.” Thanh Hề nhìn bản luyện chữ, rất là đắc
ý.
Lâm Lang và Thôi Xán cười gượng gạo, chủ nhân này thật
là chóng quên, đến tận lúc này hai cô ấy vẫn sợ run, nàng thì đã như quên hết.
Các cô ấy đâu biết Thanh Hề bị Thái phu nhân chiều hư, chỉ cần không thấy Phong
Lưu, là tính tình bắt đầu phát tác.
“z, Lâm Lang, ngươi nói xem, Quốc công gia bận rộn
nhiều chuyện như vậy, nào là triều đình, bằng hữu, trong phủ ngoài phủ, sao vẫn
không chịu quên mấy bản luyện chữ này của ta?” Thanh Hề nghĩ đến chuyện ngày
hôm sau phải đến gặp Phong Lưu, không khỏi buồn phiền.
“Điều đó cho thấy Quốc công gia rất quan tâm phu
nhân.” Lâm Lang ở trong phủ đã nhiều năm, có thể hầu hạ Thái phu nhân đều là
những người rất tinh tế, sao có thể không nhìn ra chuyện này. Quốc công gia tuy
thận trọng lạnh lùng, nhưng đối với phu nhân rất quan tâm để ý, như chuyện hôm
nay, cũng chỉ răn dạy vài câu rồi thôi.
“Ngươi nói xem liệu Quốc công gia có chờ đến mai mới
trách phạt cả thể không?”
Lâm Lang thấy Thanh Hề lo lắng, liền khuyên nhủ: “Hôm
nay Quốc công gia cũng chỉ khiển trách mấy câu, phạt thì cũng phạt nô tỳ và
Thôi Xán rồi, mai dù có phạt chắc cũng không nghiêm trọng đâu.”
Hai mắt Thanh Hề sáng lên, nghĩ thông suốt rồi không
băn khoăn nữa, yên tâm ăn cơm tối.
Ngày hôm sau, ăn xong cơm tối, Thanh Hề về Lan Huân
Viện tắm rửa thay xiêm y, chải đầu trang điểm, còn chần chừ không chịu đi Tứ
Tịnh Cư, đây gọi là hồi hộp trước khi ra trận, còn bảo Lâm Lang mở một bình
rượu hoa hồng ủ từ năm ngoái, uống hai chén, mặt đã hơi đỏ rồi mới đủ gan để
đi, vốn muốn uống tiếp, lại bị Lâm Lang ngăn cản.
“Phu nhân đừng uống nữa, cẩn thận say, Quốc công gia
thấy lại tức giận.”
Thanh Hề lấy tay che miệng, thở ra một hơi toàn mùi
rượu, may có Thôi Xán thông minh chuẩn bị nước bạc hà súc miệng, mấy phen thúc
giục Thanh Hề mới chịu ra khỏi cửa.
Thanh Hề dẫn theo Lâm Lang, để lại Thôi Xán trông nhà,
khi đến Tứ Tịnh Cư, Thanh Hề xoay người cầm tay Lâm Lang nói: “Ngươi chú ý giúp
ta, nếu tình hình không ổn, phải nhanh chóng đi tìm Thái phu nhân, biết không?”
“Nô tỳ sẽ chú ý.” Lâm Lang biết chủ nhân nhà mình chỉ
có Quốc công gia mới dạy dỗ được, vì thế cũng có ý muốn để Phong Lưu dạy dỗ
Thanh Hề thật tốt một phen.
Bởi thế sau khi Thanh Hề vào Tứ Tịnh Cư, Cần Thư mời
Lâm Lang về phòng nói chuyện phiếm, Lâm Lang liền nhận lời ngay.
Thanh Hề rụt rè đi vào thư phòng Phong Lưu, Phong Lưu
ngẩng đầu đúng lúc nàng vừa bước chân qua cửa, thấy nàng mặc xiêm y bằng lụa
mỏng màu hồng phấn, thắt lưng màu hồng thắt tua lủng lẳng, như tôn lên vòng eo
nhỏ nhắn, váy lụa lả lướt yêu kiều.
Thanh Hề đến gần, dùng hai tay đưa bản luyện chữ đến
trước mặt Phong Lưu, gọi “Đình Trực ca ca.”
Phong Lưu nhìn tay Thanh Hề, mười ngón tay thon dài
trắng như bạch ngọc, đầu móng tay hồng nhạt tươi sáng, đáng yêu sáng bóng, so
với người phụ nữ mắt xanh mỏ đỏ kia thuận mắt hơn nghìn lần.
Phong Lưu cũng chỉ liếc mắt nhìn qua, không chú ý
nhiều, mở bản luyện chữ của Thanh Hề, thấy mỗi lúc lại tiến bộ hơn, lòng hắn
cũng thấy dễ chịu, vì biết là nàng đã không coi lời hắn như gió thoảng bên tai.
Phong Lưu lại ngẩng đầu, liền thấy đôi mắt to tròn như
nai con của Thanh Hề mở to đầy căng thẳng, lòng hắn chợt cảm thấy cáu kỉnh
không giải thích được.
“Có chút tiến bộ, nhưng không được lười nhác, vẫn phải
luyện chữ.”
Thanh Hề vội gật đầu, cầm bản luyện chữ lại, bộ dạng
như chỉ muốn chạy trốn càng nhanh càng tốt, khiến Phong Lưu càng muốn cáu hơn
“Nàng lại đây, ta dạy nàng cách viết.” Phong Lưu vẫy
tay.
Thanh Hề đành phải đi tới, Phong Lưu lại ngồi dịch
sang một bên, ý bảo nàng ngồi xuống bên cạnh.
“Nàng viết đi, để ta xem tư thế cầm bút của nàng thế
nào.”
Thanh Hề nhanh chóng ngồi xuống, thấm mực, nhìn theo
bảng chữ mẫu trên bàn, chăm chú viết, chỉ sợ không may làm sai chỗ nào l