
i họ Thương. Thanh Hề vẫn nhớ rõ, khi đó vì không chịu được sự bạo hành của
người chồng sau, nàng bỏ trốn làm ăn xin quay về kinh thành, thấy vị Thương phu
nhân này ở trước cổng Lan Ân Am xa xa, người này ung dung quý phái, phong thái
cao sang, đi bên cạnh là một cô con gái rất khả ái dễ thương, khiến nàng vừa
hâm mộ lại vừa tê tái.
(Editor giải thích một chút: kiếp trước sau khi bỏ
Thanh Hề, Phong Lưu cưới Thương Nhược Lan, nhưng điều đó không hề có nghĩa là
kiếp này Phong Lưu có tình ý gì với Thương Nhược Lan.)
Đối với sự vấn an của Thương Nhược Lan, cùng với câu
nói phải đối xử như chị em ruột của Thái phu nhân, Thanh Hề làm như thể không
hề nghe không hề thấy, chỉ mím chặt môi không nói gì.
Thương Nhược Văn ngồi gần đó cười nhạt, “Đa tạ mẹ đã
thu lưu muội muội của con, em ấy cũng là một con người mệnh khổ, nay đến nhà
chúng ta, con có thể chiếu cố điều gì thì sẽ làm hết khả năng, bác gái con ở
trên trời cũng có thể an tâm.”
Thanh Hề bĩu môi, “Sao Lan cô nương không đến ở nhà họ
Thương?” Nếu luận thân phận, Thương Nhược Lan chính là tình địch của Thanh Hề,
nàng không thể đối mặt với cô ta bằng một thái độ hòa nhã hơn được, nghĩ đến
chuyện kiếp trước cô ta cùng Phong Lưu sinh con đẻ cái, lại nghe đồn vợ chồng
bọn họ rất hòa thuận, Thanh Hề liền giận mà không có chỗ phát tiết.
Thái phu nhân trừng mắt nhìn Thanh Hề, chính là trách
nàng không được có thái độ thế.
Thương Nhược Văn lại cười nhạt với Thanh Hề nói: “Lan
muội muội có sở trường làm đồ ăn thay thuốc, ta thân thể yếu đuối, mẹ thông cảm
với điều đấy, để Lan muội muội ở đây chăm sóc ta.”
Thanh Hề đã rất lâu không nói chuyện cùng Thương Nhược
Văn, từ kia sự kiện kia cô ta liền như người tàng hình, mỗi lần thấy Thanh Hề
lại mặt nặng mày nhẹ, thái độ hôm nay đã luôn cười còn chủ động giải thích,
đúng là một chuyện vô cùng kỳ quái, trực giác Thanh Hề rất không thích nụ cười
đấy.
Thái phu nhân lại trừng mắt với Thanh Hề, kéo tay
Thương Nhược Lan nói: “Con bé này chỉ kém con một tháng thôi, nhưng từ nhỏ đã
bị ta chiều thành hư, con đừng để bụng, cứ ở đây là được, nhà này chẳng lẽ lại
không có được một đôi đũa một cái bát cho con, kỳ thật bụng dạ nó cũng rất tốt,
con ở đây lâu sẽ biết.”
Thương Nhược Lan bị Thanh Hề hỏi thế có chút tự ái,
nhưng lại được Thái phu nhân xoa dịu, nên cũng bỏ qua, lại cười thản nhiên, “Là
tại Nhược Lan số khổ.”
Nụ cười ấy so với khóc còn cay đắng hơn, quả nhiên tác
động đến lòng thương người của Thái phu nhân, bà quay đầu nói với Nhị phu nhân:
“Ta sẽ coi Nhược Lan như con gái, chi tiêu hàng tháng theo tiêu chuẩn của tiểu
thư trong phủ, tiền tiêu vặt xiêm y không được sơ suất.”
Nhị phu nhân nhận lời.
Thương Nhược Lan rơi mấy giọt lệ, tuy rằng chịu sự
thương hại của người khác cũng không dễ chịu gì, nhưng trước tình cảm chân
thành của Thái phu nhân, lòng tự tôn của cô ta cũng chùng bớt, Thái phu nhân
cũng là vì thấy cô ta là con người có tự trọng, không phải loại cầu xin lòng
thương hại, nên mới dành cho cô ta nhiều tình cảm thế.
Đợi Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan về phòng,
Thái phu nhân mới kéo Thanh Hề đến bên người, “Đứa bé này, sao hôm nay lại nói
chuyện bằng thái độ đó. Có Nhược Lan đến chăm sóc, lựa lời khuyên giải vợ lão
Tứ, chẳng phải tốt hơn sao, ta làm thế cũng chỉ là vì nghĩ cho con, chẳng lẽ
con định chiến tranh lạnh với vợ lão Tứ cả đời?”
“Con không thích Lan cô nương.” Thanh Hề bĩu môi.
“Con không thích con bé, con bé cũng có quấy rầy gì
được đến con đâu, chỉ là một cô gái ở nhờ, cùng lắm thì khi nào con bé đi lấy
chồng, chúng ta tặng một phần hồi môn, nhưng kể ra con bé cũng là một người
đáng thương.” Thái phu nhân có chút giận Thanh Hề không hiểu chuyện.
Thanh Hề nhân tiện hỏi lai lịch Thương Nhược Lan. Thì
ra cha cô ấy là chưởng quầy của một dược phòng ở Tế Nam, vì nhầm lẫn khi bốc
thuốc hại đến một quý nhân ở địa phương, bị quan phủ bắt giữ, phán thành tử
tội, nhưng chưa xử ngay, Thương Nhược Lan mất mẹ từ lâu, chỉ còn hai cha con
nương tựa lẫn nhau, giờ lại mất cha, lúc nào cũng sợ hãi lại không nơi nương
tựa, rất thê thảm.
Đúng lúc Phong Lưu đến Sơn Đông làm nhiệm vụ, Thương
Nhược Văn nhờ hắn đưa cô em họ mồ côi Thương Nhược Lan về kinh thành.
Thương Nhược Lan vốn đã hứa hôn, nhưng vừa nghe nói
cha cô ấy vướng vòng lao lý nhà trai liền vội vàng từ hôn, việc hôn nhân không
thành. Vì thế, Thái phu nhân lại càng thương tiếc Thương Nhược Lan.
Thanh Hề buồn bực cùng Minh Ngọc Nhi rời khỏi phòng
Thái phu nhân, tâm trạng khó chịu đến mức không chịu nói tiếng nào suốt đường
đi về, Minh Ngọc Nhi đành phải khuyên nhủ: “Thật đáng tiếc cho dung mạo xinh
đẹp của Lan cô nương, lại sinh nhầm nhà, vận mệnh không tốt.” Đây là dùng sự
thê thảm của Thương Nhược Lan để khuyên Thanh Hề bao dung hơn.
Thanh Hề thở dài, “Chị không hiểu đâu.”
Minh Ngọc Nhi nghe xong cũng chẳng hiểu gì, nhưng chỉ
cười cười cho là Thanh Hề tính trẻ con, ghen ghét với tài mạo xuất chúng của
Thương Nhược Lan.
Thanh Hề vừa về đến phòng mình, đã thấy hai hầu gái bê
hai rương v