
tốt, thỉnh
thoảng Thái phu nhân còn ra vườn tưới nước, coi như vận động nhẹ nhàng, còn nói
chờ hoa quả chín sẽ dẫn các con dâu ra hái, trái cây tự mình hái ăn mới thấy
ngon ngọt.
Thanh Hề lại quấn quít lấy Thái phu nhân, muốn làm mấy
buổi tiệc ngoài vườn, nhân tiện khoe tay nghề của hoa tượng Quốc công phủ, hoa
đẹp không thể lãng phí, đem tặng người khác cũng rất có thể diện, có đôi khi
một chậu hoa quý còn khiến người ta thấy cảm động hơn là mấy ngàn lạng bạc.
Có công việc, không còn những tháng ngày chơi rỗi,
thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã đến thượng tuần tám tháng, đến ngày Phong
Lưu về phủ.
Phong Lưu về phủ liền đến chỗ Thái phu nhân đầu tiên,
trong phòng có Nhị phu nhân, Tứ phu nhân, Thương Nhược Lan, chỉ không có bóng
dáng Thanh Hề, dù hắn đã gửi thư báo ngày về được mấy hôm.
“Thanh Hề đến Mậu Quốc công phủ, hôm nay bọn họ gả con
gái đi lấy chồng, con bé cũng nói sẽ về sớm.” Thái phu nhân lại hỏi chuyện đi
đường Phong Lưu, Phong Lưu kiên nhẫn trả lời, còn nói có mang về ít đặc sản, đã
sai Thính Tuyền đi tặng các nhà.
Đang nói, chợt nghe bên ngoài có ngọc bội kêu leng
keng, nghe tiếng bước chân, Phong Lưu liền nhếch khóe môi.
Người bước vào không phải ai khác ngoài Thanh Hề.
Tính ra hai người đã không gặp suốt ba tháng, Phong
Lưu đánh giá Thanh Hề đang đi vào, trong thoáng chốc có chút cảm giác xa lạ.
Vì hôm nay đi làm khách, Thanh Hề mặc xiêm y cầu kỳ
hơn bình thường, xiêm y màu vàng nhạt in hình trăm con bướm vờn hoa dệt lẫn chỉ
kim tuyến, váy màu ngọc bích sáng lấp lánh, thắt lưng treo hai dây tua kết hoa
bằng chỉ kim tuyến, lồng hai viên dương chi bạch ngọc. Vấn tóc kiểu tiên nữ (20), cài
trâm ngũ phượng quải châu gắn hồng ngọc, được người hầu dìu đi vào, tựa như
tiên nữ, nhất thời khiến người khác choáng váng.
Nhìn nàng da dẻ trắng nõn, lúm đồng tiền như hoa, môi
đỏ mọng như trái anh đào, vòng eo thon nhỏ, bộ ngực đẫy đà tròn đầy, hàng lông
mày phong tình quyến rũ, đôi mắt long lanh ướt át, đúng là đẹp hơn Tây Thi,
lộng lẫy hơn Vương Tường.
Thái phu nhân thấy Phong Lưu nhìn Thanh Hề, giống có
chút ngây người, chỉ cảm thấy buồn cười, “Con về rất đúng lúc, lão Đại cũng vừa
về, con hầu hạ nó thay quần áo đi.”
Thanh Hề vâng lời, Phong Lưu đứng dậy đi ra ngoài,
nàng đi theo, đến chỗ rẽ, Phong Lưu không đi về phía Tứ Tịnh Cư, mà kéo Thanh
Hề đi về phía Lan Huân Viện.
“Đình Trực ca ca không đi Tứ Tịnh Cư sao?”
“Lan Huân Viện không có quần áo của ta sao?” Phong Lưu
không đáp hỏi lại.
“Tất nhiên là có.” Thanh Hề càu nhàu, đến khi hai
người vào phòng, Phong Lưu tất nhiên muốn tắm rửa trước, thấy Thính Tuyền đã
cho người bê thùng quà vào Lan Huân Viện, bèn quay lại dặn: “Ta tắm xong nàng
mới được mở thùng.”
Thanh Hề ngạc nhiên không giải thích nổi ý tứ của
Phong Lưu, quả thực nàng rất muốn mở thùng ra ngay lập tức, nhưng Phong Lưu đã
nói vậy, nàng đành nhịn lại. Lâm Lang, Thôi Xán bê nước đến cho Thanh Hề rửa
mặt.
Lâm Lang cầm khăn trắng đỡ ở dưới cằm Thanh Hề, nhỏ
vào chậu nước hai giọt nước hoa hồng và năm giọt nước bạc hà, Thanh Hề táp nước
lên mặt, Thôi Xán múc một thìa bột đậu xanh nghiền nhuyễn vào tay, phải làm thế
mới tẩy được hết son phấn. Rửa mặt xong, Thanh Hề tháo trâm cài tóc, sờ lên da
đầu đã hơi đau, “Búi một kiểu tóc đơn giản là được rồi.”
Đến khi Thanh Hề thay xiêm y xong, Phong Lưu cũng đã
tắm xong. Hắn thấy Thanh Hề đã tẩy hết son phấn, cài một cây trâm hình quạt
bằng bạch ngọc, mặt trên khắc mười hai bông hoa mẫu đơn dát vàng, ngoài ra
không còn gì khác. Xiêm y cũng thay bằng một bộ bằng lụa mỏng màu thiên thanh,
gấu váy khẽ bay, gợi nhớ hình ảnh tiên nữ của hôm chơi diều bên hồ.
Lại khiến người ta nhớ tới câu thơ “Nùng
trang đạm mạt tổng tương nghi” (21).
Phong Lưu vòng tay qua eo Thanh Hề, kéo nàng rồi cúi
xuống gáy hít hà, “Sao nàng lại gầy thế này, có phải lại ăn kiêng, sao mẹ lại
để nàng thành thế này.” Nghe ra thì hình như Phong Lưu có chút bất mãn với mẹ
mình.
“Xem xem Đình Trực ca ca mang gì về đã.” Thanh Hề có
chút nóng lòng, Phong Lưu nhìn biểu hiện kích động của nàng thấy rất buồn cười,
nếu không vì muốn nhìn vẻ mặt này, việc gì hắn phải giao hẹn chờ hắn tắm xong.
Lần trước Thanh Hề rất thích hộp của Tây Dương, phấn
son của cửa hiệu nổi tiếng, xà phòng thơm nên tất nhiên các thứ đó đều có đủ.
Ngoài ra còn có mấy cây quạt, quạt có nan bằng ngà voi vải kim tuyến, quạt tròn
bằng ngà voi có bút tích của đại sư thư pháp, quạt tròn bằng tơ mỏng màu xanh
dệt lẫn chỉ kim tuyến, kỳ lạ nhất là một cây quạt nan của Tây Dương, nan quạt
bằng gỗ đàn hương, mặt quạt là vải ren hoa văn hoa cỏ, vô cùng độc đáo.
Đồ chơi linh tinh cũng có rất nhiều, Thanh Hề đặc biệt
thích hộp nhạc với giai điệu thánh thót.
Một thùng khác chứa đầy Tuyết Quang Sa.
“Tại sao tất cả đều là Tuyết Quang Sa?” Tuyết Quang Sa
là loại vải mới được tạo ra từ phía Nam, mỏng như cánh ve, sáng bóng như băng,
mặc lên người rất nhẹ nhàng thoải mái, Thanh Hề rất thích loại vải này, nhưng
lần trước Phong Lưu không mang về