XtGem Forum catalog
Song Quy Nhạn

Song Quy Nhạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323492

Bình chọn: 9.00/10/349 lượt.

ong Lưu thản nhiên nói.

Vì thế mọi người đều uống một chén chúc mừng Thương

Nhược Lan.

Đến canh ba, bữa tiệc mới giải tán để ai về nhà nấy.

Phong Lưu cùng Thanh Hề đi về, đến chỗ rẽ, một bên là

đi đến Tứ Tịnh Cư, một bên là đi về Lan Huân Viện, Phong Lưu ngừng bước, quay

đầu chờ Thanh Hề, “Hôm nay trăng rất đẹp, có đến Tứ Tịnh Cư ngắm trăng với ta

không?”

Thanh Hề bảo Lâm Lang Thôi Xán đứng lại, một mình đi

đến bên người Phong Lưu, lạnh lùng nói: “Thiếp không có năng lực nhìn trăng bảy

bước thành thơ, vô tài vô đức, không hộ tống Quốc công gia đi ngắm trăng được.”

Phong Lưu sao không biết Thanh Hề đang ghen, liền tóm

lấy tay nàng, “Nàng không làm được thơ chẳng lẽ lại cấm người khác làm?”

Thanh Hề càng nghe càng tức, giãy giụa mãi vẫn không

thoát được Phong Lưu, bị hắn nửa lôi nửa kéo đến Tứ Tịnh Cư.

“Hừ.” Thù mới hận cũ dồn lên nhau, Thanh Hề lại nghĩ

tới bài thơ tai họa của Thương Nhược Văn, sao lại toàn là tài nữ không biết.

Vào trong phòng, Thanh Hề không thèm nhìn đến Phong

Lưu, “Ngài đi tìm người nào biết làm thơ mà bầu bạn, lôi thiếp đến đây làm gì?”

“Ta tìm người biết làm thơ làm gì, nếu vì thơ từ, ta

xuống suối vàng tìm Lý Dịch An (22)chẳng

hơn à?” Nếu là trước kia, tất nhiên Phong Lưu sẽ giáo huấn tính tỵ nạnh của

Thanh Hề một phen, nhưng giờ chỉ cảm thấy rất thú vị.

“Việc gì phải bỏ gần tìm xa, không phải ngài vẫn

cất giữ bài thơ người ta làm sao, không có cô chị thì có cô em đấy, ngài vẫn

chưa vừa ý sao?” Thanh Hề móc mỉa.

Phong Lưu thấy Thanh Hề nói bắt đầu quá đáng, véo nhẹ

chóp mũi nàng, nghiêm mặt nói: “Nàng nói lung tung cô chị cô em gì, đó là lời nàng

nên nói sao?”

Thanh Hề vừa dứt lời thì cũng biết bản thân sai rồi,

sao có thể ám chỉ Phong Lưu với em dâu như thế, nhưng giận không kiềm chế được,

“Vậy ngài giữ bài thơ cô ta làm để làm gì?”

Phong Lưu kéo Thanh Hề ôm vào lòng, “Không phải ta đã

nói một lần rồi sao. Ta giữ bài thơ Tứ đệ muội làm vì coi như người một nhà,

sau này không chừng có thể tập hợp lại thành một tuyển tập thơ của nhà ta, in

ra đúng là một chuyện rất tao nhã.”

Thanh Hề bán tín bán nghi, nhưng cũng biết cố nói nữa

chẳng hay ho gì, lùi bước khi còn kịp mới là đạo lý, “Vậy không lẽ hôm nay lại

có thơ để bổ sung?”

Phong Lưu xoa xoa má Thanh Hề, “Thơ của Lan cô nương

vịnh trăng mà không thấy được trăng, thiếu một phần cảnh giới.”

Không biết tại sao, Thanh Hề nghe Phong Lưu nói thế

tâm trạng liền tốt lên rất nhiều, “Thế cũng tính là có tài rồi.”

“Mỗi người có sở trường sở đoản riêng, không việc gì

phải ghen tỵ cả.”

“Vậy sở trường của thiếp là gì?” Thanh Hề hỏi.

Thật là hỏi khó Phong Lưu.



“Không phải các cụ vẫn nói ‘nữ tử vô tài mới là có đức

sao’?” Phong Lưu cười nói.

“Đình Trực ca ca, ngài mà cũng nói câu đấy.” Thanh Hề

không vừa lòng, nhảy dựng lên đấm vào ngực Phong Lưu.

Lâm Lang, Thôi Xán đứng ngoài nghe thấy bên trong có

tiếng cười mới thở phào nhẹ nhõm.

Qua Trung Thu, Thanh Hề bắt đầu cho người dọn dẹp

phòng cho Phong Lưu, bất ngờ nghe được từ chỗ Thái phu nhân một tin tức chấn

động, Minh Ngọc Nhi đắc tội Huệ Phi, bị giam vào Vĩnh Hạng.

“Mẹ, Vĩnh Hạng là chỗ thế nào?” Thanh Hề có chút lo lắng.

“Là chỗ để giam cầm cung nữ và phi tần có tội.”

“Không biết sao Ngọc Nhi biểu tỷ lại đắc tội Huệ Phi

nương nương, chị ấy tốt tính hiền lành sao có thể đắc tội quý nhân chứ?” Thanh

Hề nói câu đó không phải hỏi Thái phu nhân mà là hỏi chính mình, thâm cung nội

chiến thì cần gì phải đắc tội thật, nhưng có thể nhìn rõ một điều, nhất định là

Minh Ngọc Nhi khiến Huệ Phi cảm thấy bị uy hiếp, thế nên Huệ Phi ra tay trước.

“Chúng ta có thể làm gì giúp Ngọc Nhi biểu tỷ không,

không thể khoanh tay để chị ấy bị giam ở Vĩnh Hạng cả đời?”

Thái phu nhân im lặng không nói gì, Huệ phi đang được

sủng ái, dưới gối có hai hoàng tử, ai biết Hoàng đế tương lai có phải con của

cô ấy hay không, huống chi ngoại thần không thể kết giao với nội thị, muốn giúp

Minh Ngọc Nhi nói dễ hơn làm.

“Ta sẽ nhờ người nghe ngóng.” Thái phu nhân thở dài.

Cuối cùng cũng dò la ra, quả nhiên Minh Ngọc Nhi phạm

vào một tội “không căn cứ”, lấy cớ là cô ấy làm hỏng một bộ triều phục của Huệ

Phi nương nương.

“Đình Trực ca ca có cách gì có thể giúp Ngọc Nhi biểu

tỷ không?” Vì chuyện này, Thanh Hề đặc biệt đến Tứ Tịnh Cư một chuyến.

“Có thể thu xếp gì ta cũng làm rồi, cô ấy sẽ không

phải chịu khổ, nhưng có ra được hay không phụ thuộc vào vận mệnh của cô ấy.” Vì

là họ hàng, Phong Lưu tất nhiên lưu tâm.

“Có thể gửi cho Ngọc Nhi biểu tỷ mấy thứ được không,

đó là chỗ giam người có tội, không biết có chăn chiếu không, trời này thì càng

ngày càng lạnh.”

Phong Lưu suy nghĩ một chút, “Nội thị Hoàng công công

cũng coi như có chút giao tình với ta, nhưng không thể làm chuyện quá quy định,

nàng chuẩn bị rồi ta nhờ ông ấy mang vào thôi.” Phong Lưu tuy rằng khó xử,

nhưng biết tình cảm Thanh Hề dành cho Minh Ngọc Nhi, cũng muốn dùng hết khả

năng để giúp.

Thanh Hề thở phào nhẹ nhõm, “Để thiếp đi chuẩn bị.”

Phong Lưu nhìn Thanh Hề chuẩn bị đồ xong cũ