
cự tuyệt:
“Em, em có thể tự đi…”
Vệ Cung Huyền cắt ngang lời của cô:
“Không biết là ai đã té ngã đến hai lần!”
Nói xong cũng không có ý định nghe Nguyễn Mộng nói lời vô nghĩa, trực tiếp đi về hướng phòng tắm.
Cô vừa mặc áo sớmi còn chưa tới mười phút lại cởi ra. Nguyễn Mộng xấu hổ
không chịu nổi, ngồi ở trong bồn tắm lớn, xem người đàn ông luôn luôn
cách xa cô xoay người xả nước giúp cô, dưới làn nước ấm áp.
Trong đầu cô loạn thành một đoàn, ngay cả Vệ Cung Huyền cầm bọt biển đi tới
cô cũng không chú ý, còn ngoan ngoãn duỗi thân, nâng cánh tay để anh có
thể dễ dàng tắm rửa cho cô.
Đợi đến lúc cô có phản ứng, Vệ Cung
Huyền đã sớm giúp cô tắm rửa xong xuôi, còn giúp cô mặc cái áo sớmi mới. Nguyễn Mộng hoảng sợ, theo bản năng đem người đàn ông trước mặt đẩy ra.
Vệ Cung Huyền không chú ý, thế là cả người đều bị cô đẩy ngã xuống đất,
trong phòng tắm nền gạch sạch sẽ tuy không trơn… Nhưng không cónghĩa là
không có nước, vì thế bộ quần áo sạch sẽ của anh cũng bị làm ướt.
Anh nhíu nhíu chân mày, giây tiếp theo liền bắt đầu cởi áo trên người
Nguyễn Mộng xuống. Nguyễn Mộng thấy vậy liền phát hoảng, nhưng vẫn xin
lỗi:
“Thực, thực xin lỗi, em không phải cố ý, không phải cố ý… Á, anh làm gì vậy!”
“Em làm ướt quần áo của anh.”
Vệ Cung Huyền liếc mắt một cái, giống như cô cùng câu hỏi phi thường ngây thơ. “Anh đương nhiên nên tắm lần nữa.”
“Tắm, tắm rửa?” Giống như… “Vậy sao anh cởi quần áo của em làm gì?!”
“Hình như nó là đồ của anh mà?”
Vệ Cung Huyền lúc này đây ngay cả liếc cô một cái đều không có, thoải mái
đem áo sớmi bỏ vào giỏ đồ, một lần nữa mở nước, Nguyễn Mộng há hốc mồm
nhìn anh. Cô đứng không vững liền ngã vào lòng anh, làm văng vô số bọt
nước trong bồn tắm.
“Khụ khụ, khụ khụ…”
Cô che miệng ho khan, thời điểm trượt chân có uống chút nước…
“Người đã lớn, sao không cẩn thận một chút?”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng Vệ Cung Huyền vẫn vỗ vỗ lưng Nguyễn Mộng. Tình
cảnh bất ngờ khiến cô cả kinh không biết làm sao, theo bản năng đã muốn
chạy, lại bị Vệ Cung Huyền dùng hai chân vậy ở trong bồn tắm lớn.
“Sặc à?”
Nguyễn Mộng vội vàng lắc đầu, “Em tắm xong rồi…”
“Em làm ướt anh.”
Cho nên… Chuyện này cùng tắm rửa có quan hệ gì sao?
Bộ dáng Nguyễn Mộng ngây ngốc làm Vệ Cung Huyền động lòng, anh nhếch khóe môi.
“Thật giống trẻ con.”
Trong bồn tắm, những giọt nước trong suốt chảy xuống làn da trắng của cô,
trông cô giống như những tiểu hài tử trên gốm sứ truyền thống Trung
Quốc, trắng trẻo mập mạp, bộ dáng thoạt nhìn rất đáng yêu.
Nguyễn Mộng tuy rằng không biết trong lòng Vệ Cung Huyền đang nghĩ cái gì,
nhưng từ cảm giác vật dưới thân đang dần biến hóa. Thậm chí cô cảm thấy
Vệ Cung Huyền có phải trúng tà hay không? Bộ dáng mập mạp như vậy cũng
có thể làm cho anh cảm thấy hứng thú?
Vệ Cung Huyền anh có dạng
mỹ nữ nào chưa thấy qua, một Nguyễn Mộng thì tính là cái gì? Cô thậm chí ngay cả mỹ nữ tầm trung cũng không phải!
Hơn nữa… Cô – Giống
như đứa trẻ? Anh cho tới bây giờ đều chỉ cảm thấy cô tâm cơ thâm trầm
bụng dạ khó lường, không chịu trách nhiệm với đứa con, không phải người
vợ tốt, khi nào thì cảm thấy cô giống một đứa trẻ?!
Vệ Cung
Huyền không cho Nguyễn Mộng thời gian để suy nghĩ, ngón tay anh rất
nhanh đến giữa hai chân cô, tìm hạt châu thẹn thùng làm cứng lên. Nguyễn Mộng rất nhanh liền ngã trong lòng anh, chỉ có thể thở dốc.
May mắn, may mắn là ở trong nước, anh mới nhìn không thấy cô có bao nhiêu
động tình. Nguyễn Mộng không hiểu, vì sao bản thân lại trở nên mẫn cảm,
bị anh chạm vào một chút liền xuất ra nhiều nước như vậy, trước kia cô
không phải như thế.
“Không cho thất thần.”
Vệ Cung Huyền cúi đầu, xác định cô có thể tiếp nhận liền động thân đi vào. Nguyễn
Mộng thét lớn một tiếng ngã trên đầu vai anh, bọt nước bởi vì bọn họ mà
văng ra khắp nơi, trên đất có không ít.
Lúc này đây Vệ Cung
Huyền không cố kiên trì, rất nhanh liền bắn vào trong cô rồi ôm cô ra
ngoài. Nguyễn Mộng mơ màng bị anh ôm đi, bụng rỗng vang lên. Cô đói, Vệ
Cung Huyền tựa hồ cũng hiểu, đem cô đặt ở trên giường, rồi bước đi.
Nguyễn Mộng mơ mơ màng màng nằm một lát, liền giãy dụa ngồi dậy suy nghĩ.
Cô cơm trưa cũng chưa ăn, lại bị anh ở trên giường làm một lần, trong bồn
tắm lớn một lần, còn có ở vách tường phòng tắm lại một lần, cho dù thân
thể làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
Lúc cô đi đến phòng khách, trong phòng bếp truyền đến một loạt thanh âm bum bùm chói tai, như là thanh âm bát đĩa va chạm.
Nguyễn Mộng cứng đờ cả người…. Cô nhìn vào phòng bếp, ánh mắt giống như đang hỏi: Anh đang làm cái gì?
Vệ Cung Huyền buông dao:
“Xem ra anh không có khả năng nấu cơm rồi.”
Nhìn ra phía sau anh, đồ ăn nằm hỗn độn trong phòng bếp. Nguyễn Mộng đột
nhiên cảm thấy đầu to ra, hiện tại thân thể cô đã không thoải mái, anh
còn quấy rối, cuối cùng người thu dọn còn không phải là cô sao.
Thở dài một hơi, cô gian nan tìm chổi đem đến, ngồi xuống bắt đầu thu dọn -Xương sống thắt lưng cô sắp đứng không nổi rồi.
Lúc dọn dẹp, Nguyễn Mộng bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Nhớ đến trước kia học đại