The Soda Pop
Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323811

Bình chọn: 8.00/10/381 lượt.

c nhìn nữ nhân trước mắt. Cô không tính là cao, thời điểm đứng thẳng người chỉ đến cằm anh, cũng không gọi là đẹp, cả người

tròn tròn giống trái cầu, nhưng nhìn cô cúi đầu đeo caravat cho anh,

cảnh tượng thật đẹp mắt.

Người đột nhiên căng cứng, bộ phận nào

đó nhanh chóng trương lên. Vệ Cung Huyền cúi đầu than nhẹ một tiếng, nắm lấy tay Nguyễn Mộng, đem cô ngồi xuống sofa:

“Nghỉ ngơi đi, anh về công ty.”

Nguyễn Mộng gật gật đầu, nhìn anh cầm chìa khoá xe đi tới cửa thay giày rồi rời đi.

Thật sự là gặp quỷ mà…

Nguyễn Mộng ngồi trên sofa một lát, miễn cưỡng có chút sức lực liền đứng lên đi vào phòng bếp.

Theo lý thuyết, cô cần phải uống thuốc sau khi ăn nửa giờ. Đại khái hiện tại đã qua hơn một giờ. Thời gian sớm qua. Nếu không phải Vệ Cung Huyền…

Đến bây giờ cô cũng vô phương tiếp nhận mọi chuyện đã xảy ra. Chẳng lẽ lúc sống lại, bản thân đã biến thành tuyệt thế mỹ nhân?

Nguyễn Mộng cúi đầu nhìn lại bản thân…

Được rồi, cô vẫn là người phụ nữ mập mạp trước đây. Toàn thân cao thấp chỗ

nào cũng không liên quan đến tuyệt thế mỹ nhân. Cho dù có thay đổi,

tuyệt đối cũng không phải nguyên nhân Vệ Cung Huyền thay đổi thái độ.

Hơn nữa, điều kỳ quái nhất không phải thái độ anh thay đổi mà là thời gian. Gần hai ngày. Cũng chỉ là hai ngày, hai ngày nha, Vệ Cung Huyền đối với cô như đối xử với người khác, đây không phải là thái độ trước đây của

anh, làm cho Nguyễn Mộng không thể không cảm thấy kỳ quái.

Trên

thế giới đúng là xảy ra chuyện cưới trước yêu sau hay vì tình dục mà yêu nhau, nhưng những chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh trên người Vệ Cung Huyền. Đây đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!

Đợi đến khi mùi thuốc bắc gay mũi tiến vào trong mũi, cô mới phát hiện bản thân đã

quên mở máy hút khói. Nhanh chóng mở máy, đem thuốc lược bỏ cặn, giống

như là không biết đắng, cô trực tiếp đem chén thuốc nuốt xuống. Uống

xong, thậm chí ngay cả xúc miệng cũng không cần, cô trực tiếp đem chén

bỏ vào máy rửa chén, đem mọi thứ dọn dẹp một lần nữa.

Nên làm gì tiếp bây giờ?

Nguyễn Mộng đứng trong phòng bếp, ngây ngốc không biết nên làm gì cho phải.

Một lát sau, cô mới nhớ tới buổi sang đem quần áo bỏ vào máy nhưng chưa

giặt, vì thế lập tức hướng về phía phòng giặt quần áo.

Kỳ thật,

giặt quần áo là việc rất đơn giản, nhất là đã có máy giặt. Nguyễn Mộng

cơ hồ cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đem quần áo bỏ vào là xong.

Kiếp trước cũng có đôi lúc cô tự giặt lấy. Nhưng kể từ khi phát sinh chuyện

của anh, sau này mọi việc cô đều quẳng cho người giúp việc. Bản thân cái gì cũng không làm, sống mơ mơ màng màng, muốn trốn tránh sự thật cùng

người đã làm tổn thương cô.

Nguyễn Mộng tươi cười, cô dùng chậu

bưng quần áo ra ban công. Sao cô lại quên chứ? Cô vốn xuất thân từ gia

đình bình dân, chẳng qua là gả cho người có tiền, bản thân vẫn là Nguyễn Mộng, không có cách nào mà thay đổi.

Luôn muốn có được những thứ hư không, lại quên mất bản thân.

Phơi xong quần áo, Nguyễn Mộng ghé vào lan can nhìn xuống dưới. Đúng là buổi chiều trong tiểu khu thật yên tĩnh, mọi người đều nghỉ trưa…

Nhìn mặt trời, cảm giác thật tốt, thật ấm áp. Cô đã từng ở bên trong nhà xác cảm thụ qua cảm giác lạnh như băng thê lương nhất của đời người. Khi đó cô đã nghĩ, nếu có thể phơi nắng them một lần thì tốt biết bao, có thể

phơi nắng thêm một lần là chuyện hạnh phúc tới dường nào.

Tâm

động không bằng hành động, Nguyễn Mộng vừa gian nan vừa mệt mỏi đem ghế

quý phi trong thư phòng chuyển tới ban công. Nhìn ánh mặt trời chiếu lên người cô, thật nóng thật nóng, nhưng Nguyễn Mộng thậm chí cảm thấy bản

thân thật yêu độ ấm như thế này! Nếu có thể phơi cả đời thì thật tốt!

Phơi phơi, tựa hồ ngay cả thân thể đau nhức cũng tốt hơn rất nhiều. Đại khái đến lúc năm giờ, Nguyễn Mộng cảm thấy bản thân nghỉ ngơi đã đủ, liền

đứng dậy, tìm cái khăn sạch sẽ cùng cây chổi, bắt đầu quét dọn vệ sinh

từ trong ra ngoài.

Cô không thay quần áo, vẫn cứ mặc áo sơ mi

của Vệ Cung Huyền, đem sàn phòng khách lau chùi đến khi sạch sẽ bóng

loáng thì trời đã tối.

Chuông cửa đột nhiên vang lên. Nguyễn

Mộng không hề nghĩ ngợi liền chạy đi mở cửa. Do vội vàng nên va vào một

bức tường bằng thịt, cái mũi bị đập mạnh, nước mắt bỗng chốc liền rơi

xuống.

Ngước mắt lên mới phát hiện thì ra là Vệ Cung Huyền. Nguyễn Mộng nhìn nhìn đồng hồ trên tường:

“…Sao anh về sớm vậy?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, trán Vệ Cung Huyền liền ẩn ẩn có ba vạch đen.

Nguyễn Mộng lập tức biết mình nói sai, vừa định hỏi lại, Vệ Cung Huyền

lại nhéo nhéo khuôn mặt cô:

“Ai cho phép em mặc như vậy tới mở cửa? Không phải anh đã nói buổi chiều sẽ cho người đưa bữa tối sao?”

Để anh nhìn thấy thì không sao, dù sao anh là chồng của cô. Nhưng vạn nhất người tới không phải là anh mà là tài xế thì sao?

“Hơn nữa, em làm cái gì, làm cho bản thân bẩn như vậy?”

Lúc này nhìn cô thật giống con mèo nhỏ lấm lem bùn đất.

Nguyễn Mộng sửng sốt, vội vàng cúi đầu xem bản thân, lúc này mới phát hiện cô

đem quần áo của anh làm bẩn. Cô khẩn trương đứng lên, vội vàng xua tay:

“Thực, thực xin lỗi…em sẽ