
ông cao hứng huơ tay múa chân. Nguyễn Mộng mặc kệ anh ta muốn làm gì, đem tay
anh ta bỏ xuống, xoay người bỏ đi. Lại bị bắt lấy. Cô thở dài, lấy ra
100 tệ, không nói gì, xoay người rời đi.
Người đàn ông phía sau
kêu cô, tựa hồ còn muốn đuổi theo, Nguyễn Mộng bước nhanh hơn, người kia tựa hồ chạy theo nhưng bị thu ngân gọi lại, tiền hẳn là đủ rồi, số tiền này cũng không phải của cô, tùy tiện đưa người ta quả có điểm quá mức.
Đi qua chợ, cô rẽ vào một lần nữa mua lại những món cần mua. Khi cô về đến nhà, Vệ Cung Huyền cũng vừa tỉnh lại. Cô đem đồ để xuống, ví tiền và
chìa khóa đặt trên tủ trước cửa, đổi giầy liền chạy vào nhà bếp.
“Em đã đi đâu?”
Sau lưng đột nhiên truyền đến một câu câu hỏi, cô bị dọa đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, quay đầu lại mới phát hiện là Vệ Cung Huyền. Anh đang
cầm khăn lông lau tóc, xem bộ dáng là mới vừa tắm xong:
“Ừm… Em đi mua thức ăn.”
Nghe cô trả lời, Vệ Cung Huyền liền thỏa mãn. Anh xoay người đi trở về phòng ngủ, không để ý Nguyễn Mộng đang nhìn bóng anh bằng ánh mắt phức tạp. Mặc dù không phải là lần đầu cảm thấy như vậy, nhưng Nguyễn Mộng vẫn là suy nghĩ – quá kỳ quái, thật sự quá kỳ quái.
Mấy ngày nay người đàn ông mà cô sống cùng thật sự là Vệ Cung Huyền sao? Có khi nào trong cơ thể anh là một người khác hay không? Mặc dù bề ngoài
không nhìn ra điều gì khác thường, nhưng mà thái độ đối với cô quả là
khác một trời một vực.
Nói như thế nào đây? Chính là không hề hợp lý a.
Cô vừa thái đồ ăn lại vừa mất hồn.
So với trí nhớ kiếp trước của cô về Vệ Cung Huyền, mặc dù anh đối với cô lãnh đạm, không thích cô.
Nhưng lúc ấy, cô có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở mình không được hoan nghênh, không cần phòng bị.
Có thể tưởng tượng hiện tại – anh thật sự làm cô bị mê hoặc. Nếu như không phải đã chết đi một lần, Nguyễn Mộng nhất định sẽ giống như trước kia,
cứ vậy mà ào tới, bất kể anh có nguyện ý hay không.
“A!”
Ôm đầu ngón tay bị chảy máu, cô thất bại thở dài, vội vàng nắm một bên
khăn lau tiện tay cầm máu, sau đó chạy đến phòng khách lấy băng keo cá
nhân ra dán vào.
Lúc quay người lại, Vệ Cung Huyền đã ăn mặc chỉnh tề đứng phía sau cô, hơi cau mày hỏi:
“Em bị sao vậy?”
Nguyễn Mộng cười gượng lắc đầu:
“Không cẩn thận cắt trúng tay thôi.”
Anh gật đầu một cái, thấy cô đã dán băng keo cá nhân, cũng không nói thêm gì, nhưng mà trong nội tâm lại ngột ngạt, lo lắng.
Đừng nói là Nguyễn Mộng kỳ quái, ngay cả Vệ Cung Huyền cũng cảm giác không
thể tin được chính mình. Kể từ đêm ái ân đó, khi Nguyễn Mộng kêu lên tên anh, anh giống như có điều gì thôi thúc, luôn nghĩ muốn cô một lần lại
một lần nữa;
Anh cũng không phải hạng đàn ông không biết kiềm
chế dục vọng, anh thậm chí vì bạn gái ở nước ngoài mà thủ thân như ngọc
suốt bốn năm. Nhưng hôm nay lại có loại phản ứng này, thật sự là rất kỳ
quái.
Nguyễn Mộng nhìn anh ngồi ở trên sô pha, gương mặt nặng
nề; cô dĩ nhiên không dấm quấy rầy anh, nhẹ chân nhẹ tay liền trở về
phòng bếp.
Thật ra thì tay bị cắt trúng không nên ngâm nước,
Nguyễn Mộng cũng biết, nhưng cô không đụng thì làm sao nấu ăn được? Đối
với cô mà nói, sớm đã thành thói quen, một mình tự gánh chịu thống khổ,
dù sao nói ra cũng sẽ không có ai hiểu.
Cô tìm lấy bao tay đeo
vào, vội vã làm xong đồ điểm tâm, liền bưng lên bàn. Vệ Cung Huyền nhìn
đĩa chất đầy thịt bò bít tết cùng cà rốt salad, lại nhìn về chiếc ghế
trống đối diện, hỏi:
“Em không ăn sao?”
Xua tay, Nguyễn Mộng vội vàng nói:
“Em sẽ ăn sau, anh ăn trước đi, ăn trước đi.”
Giọng nói lộ ra một tia hèn mọn, ngay cả mình cũng không nhận ra.
Cô đã quen thói phục vụ Vệ Cung Huyền ăn cơm, mấy ngày trước cùng anh tình cờ ngồi cùng bàn ăn cơm cũng đã làm hại cô đau bụng rồi, nếu là tiếp
tục như vậy nữa, cô sợ dạ dày mình sẽ xuất huyết luôn.
Đó thì
xem là cái gì, giống như chuyện xưa thường nói, quạ đen giả thế nào thì
cũng không giống Phượng Hoàng, nói cho cùng cô cũng là một con quạ nhỏ
tầm thường mà thôi.
Muốn cùng Chân Long Thiên Tử ghép thành một đôi… đó chỉ là điều mơ tưởng.
Vệ Cung Huyền không tự chủ được cau mày. Anh tới hiện tại cũng chưa nghĩ đến mình đã bỏ qua cảm nhận của vợ mình thế nào.
Nhìn qua bên đó, cô lúng túng đứng ở đàng kia, cũng không dám đón nhận ánh
mắt của anh, đôi tay xoắn lại với nhau, giống như đang đối diện với khổ
hình.
“Ngồi xuống.”
Nguyễn Mộng chậm chạp bước qua, ngồi xuống, cả người cũng đều cảm thấy không quen. Cô hiện tại chỉ hy vọng
Vệ Cung Huyền nhanh chóng ăn xong bữa sáng sau đó đi làm, ngàn vạn lần
đừng ở chỗ này cùng cô.
Ngồi xuống không tới một phút, Nguyễn Mộng liền đứng lên lần này cô có lý do:
“Cái kia… nước trong bếp nấu đã lâu, cũng sắp sôi…. Em đi xem một chút.”
Cô quyết trốn vào phòng bếp, đánh chết cũng không ra.
Ai ngờ Vệ Cung Huyền thế nhưng cũng đứng lên :
“Anh đi với em.”
Nguyễn Mộng quẫn rồi, cô liếm cánh môi khô khốc, lại bắt đầu lấy tốc độ nhanh như rùa đi về hướng phòng bếp.
Trong phòng bếp không thấy ấm nước đâu… chỉ có nồi cháo nhỏ đang phát ra thanh âm “Thình thịch”, mùi thơm bốn phía.
Vệ Cung Huyền