
sẽ trở về Hong Kong.)
(Ừ, anh ra sân bay đón em, ngoài ra anh có món quà muốn tặng em.)
(Được.)
Sân bay Hong Kong, Lâm Tâm Nguyệt xuống máy bay, thuận lợi ra khỏi cửa ra vào.
Lâm Tâm Nguyệt đeo kính mác nhìn bốn phía chung quanh, tìm kiếm bóng dáng
quen thuộc trong đám đông, ánh mắt của Cổ Trạch Sâm luôn khóa chặt trên
người cô gái vẫn xinh đẹp như cũ giữa đám đông.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Cổ Trạch Sâm bước lên ôm sít sao cô gái mình ngày nhớ
đêm mong. Tuy rằng mỗi ngày hai người đều nhắn tin, gọi điện cho nhau
nhưng vẫn không bằng cảm giác ở bên cạnh nhau. Đây là lần thứ hai anh
buông tay để cô rời đi một mình. Đồng thời cũng là lần cuối cùng, anh
không bao giờ để cô phải gánh chịu một mình nữa, du khách và nhân viên
công tác tại sân bây đi qua đi lại đều không cầm lòng được dừng chân
nhìn đôi tình nhân nhiệt tình ôm nhau, lặng lẽ chúc phúc cho bọn họ.
Lâm Tâm Nguyệt yên lòng trong cái ôm ấm áp này, nhắm mắt hưởng thụ giờ phút ấm áp này.
Ở trên xe, Cổ Trạch Sâm lấy ra một chiếc lắc tay có gắn hai trái tim, đích thân anh đeo vào cho Lâm Tâm Nguyệt.
“Lắc tay này là?”
“Đây là chiếc lắc tay anh nhờ người thiết kế riêng dành cho em, mặc kệ về
sau có chuyện gì xảy ra, anh tuyệt đối không để em phải đổi mặt với nó
một mình nữa, anh đều ở bên cạnh, hai trái tim trên lắc tay này gắn liền với nhau, cũng giống như hai chúng ta vậy…không bao giời xa nhau.” Cổ
Trạch Sâm hôn lên trán Lâm Tâm Nguyệt, nói ra cam kết, hơn nữa trong
tương lai anh chắc chắn sẽ dùng hành động chứng minh lời nói của mình.
“Được.” Vẻ mặt Lâm Tâm Nguyệt hết sức hạnh phúc dựa vào lòng Cổ Trạch Sâm.
Nhưng mà hai người đang chìm đắm trong hạnh phúc không ngờ rằng có một tin dữ đang chờ đợi bọn họ. Lâm Đinh Đinh và Lâm
Phái Phái hai mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía cô gái vừa từ sân bay
về nhà nhưng ánh mắt luôn dán vào chiếc lắc tay cười khúc khích.
Lâm Đinh Đinh dùng cùi chõ đẩy đẩy vào người Lâm Phái Phái đang ngồi trên
ghế sô pha: “Chị hai, chị Tâm Nguyệt không sao chứ? Từ lúc trở về, chị
ấy luôn nhìn cái lắc tay cừi khúc khích, chẳng lẽ chi ấy bị chuyện gì
kích thích à?”
“Đó không phải là bị kích thích, trường hợp của
Tâm Nguyệt gọi là cô gái rơi vào lưới tình cuồng nhiệt đều biến thành kẻ ngốc. Nếu như chị đoán không sai, chiếc lắc kia nhất định là quà Cổ
Trạch Sâm tặng.”
“À.” Lâm Đinh Đinh gật đầu giống như phát hiện ra chuyện kì lạ.
Lâm Phái Phái thật sự không chịu nổi cô em gái thông minh của mình biến thành kẻ đần, trực tiếp gõ vào đầu Lâm Tâm Nguyệt.
“Ui da! Chị, sao chị đánh em?” Lâm Tâm Nguyệt bĩu môi oán giận.
“Chị chỉ muốn giúp em mau tỉnh táo lại thôi, tránh để em bị mất mặt!” Lâm
Phái Phái không nhìn bộ dạng đáng thương của Lâm Tâm Nguyệt: “Em mau tới đây thành thật khai báo cho chị biết, hiện tại em và Sâm đang tiến tới
giai đoạn nào hử?”
“Chị, sao chị càng ngày càng nhiều chuyện
giống Đinh Đinh vậy?” Lâm Tâm Nguyệt ngoài miệng oán giận, nhưng trên
mặt lại lộ ra nụ cười hết sức ngọt ngào.
“Chị chỉ quan tâm đến em thôi, nhưng mà Sâm đúng là người đàn ông tốt!”
“Chị biết Sâm à?” Lâm Tâm Nguyệt biết rõ còn cố hỏi.
“Ừ, biết lâu rồi, cậu ấy là em trai của bạn thân chị mà.”
“Bạn thân? Là chị Dao?”
“Ừm.” Nói tới Cổ Trạch Dao, trong mắt Lâm Phái Phái tràn ngập hoài niệm.
“Nói như vậy chị cũng quen sếp Cao à? Hèn chi ngày đó hai người cùng nhau đi xem ca kịch. Hơn nữa, sếp Cao còn đích thân đưa chị về. Mau nói! Chi và sếp Cao có quan hệ gì.” Lâm Đinh Đinh mang vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm
Lâm Phái Phái dò hỏi.
“À, chị thật là ma mãnh, mau thành thực
khai báo, nếu không em và Đinh Đinh sẽ dùng đại hình hầu hạ chị.” Lâm
Tâm Nguyệt vặn ngón tay, chậm rãi tới gần.
“Được rồi, chị nói!
Chị nói! Chị, Dao và anh Bác trước đây là bạn học cũng là bạn thân của
nhau. Khi đó chị và Bác ở chung một chỗ, nhưng mà bởi vì chị phải di dân sang Mĩ. Lúc đó chị có gửi một bức thư lại cho Bác, nhưng bức thư kia
bị người ta giấu đi, anh ấy không nhận được, cho nên chúng tôi kết thúc
từ đó. Không ngờ mười mấy năm sau, chị không ngờ còn có thể gặp lại bọn
họ, chị cũng không ngờ Dao và Bác đã kết hôn với nhau. Dao gặp phải tai
nạn giao thông, ba năm bị liệt nửa người dưới, bây giờ còn mắc bệnh ung
thư, chuyện chị càng không thể ngờ chính là em trai của Dao lại trở
thành bạn trai của em gái mình.”
Lâm Tâm Nguyệt nghe Lâm Phái
Phái kể lại chuyện xưa, thời gian hoài niệm quá khứ trôi qua, nói rõ
chuyện ân oán tình thù, trên mặt Lâm Phái Phái không có mến mộ Cao Ngạn
Bác giống như trong phim, càng không có căm hận và lạnh nhạt với Cổ
Trạch Dao, chỉ có nhàn nhạt tiếc nuối.
“Vậy người nào đem thư của chị gửi cho sếp Cao giấu dạ?” Lâm Đinh Đinh nắm bắt được trọng điểm, phát hiện ra nghi vấn.
“Là ai không quan trọng nữa rồi.”
“Chị không trách cái người giấu thư đi, phá hoại nhân duyên của chị và sếp Cao à?”
“Ừ, chị không trách người nọ, ngược lại chị còn muốn cảm ơn cô ấy. Nếu
không phải nhờ cô ấy, làm sao chị gặp được Matt, lại càng không có được
cuộc hôn nhân hạnh phúc, gia đĩnh đầm ấm nh