
sáng lạn như vậy, chúng tôi coi như chưa thấy gì hết.
Không hổ
là người hơn nửa đời đi theo Lâm Quốc Hùng, ánh mắt kia đều không phải
lấn át, cho nên nói người trong nhà nàng không có ai là bình thường hết, ngay cả năng lực thừa nhận của trái tim người làm cũng phải mạnh mẽ hơn người khác.
Còn Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong không biết trốn trong phòng riêng giở trò gì.
Lâm Quốc Hùng đứng trên lầu nhìn quản gia Lâm ‘nghiêm túc huấn luyện’ đám
người làm và hai người đang ‘cố gắng’ thiết kế thử thách, mặt mày cười
như gió xuân hoa nở, không tồi. Đúng là Boss cuối cùng của Lâm gia ở
đây, bạn nhỏ Cổ Trạch Sâm tối nay nhớ cố gắng cho tốt!
Nói
chung, Lâm gia rất hài hòa. trời trong nắng ấm, gió êm sóng lặng, về
phần sóng ngầm cuồn cuộn dâng trào không cần nhìn là được.
Thời
gian từng chút trôi qua, bóng đêm dần phủ xuống, sau một ngày làm việc
vất vả ông mặt trời cũng về nhà nghỉ ngơi. Chị Hằng nhàn rỗi dạo bước
tản bộ, đi theo bên cạnh là mấy viên ngôi sao nhỏ.
Nhà họ Lâm.
Cổ Trạch Sâm lái xe đưa Lâm Tâm Nguyệt về Lâm gia, Lâm Nhã Nguyệt vốn muốn Lâm Tâm Nguyệt ở nhà chờ, thế nhưng anh không chịu nổi cô em gái mình
nhõng nhẽo, sống chết bám theo năn nỉ, không thể làm gì khác hơn ngoài
việc để cô đi cùng Cổ Trạch Sâm. Bởi vị, cậu chủ Lâm Nhã Nguyệt của
chúng ta rất vinh quang bị trên dưới Lâm gia đồng loạt khinh bỉ, cái tên cuồng em gái này!! Cho nên lại nói, người làm ở Lâm gia không những
phải có trái tim chịu đựng mạnh mẽ, còn phải có gan lớn! (Ngữ: ='> vật
vã, tội anh Nhã Nguyệt J))
Cổ Trạch Sâm đậu xe xong, một tay cầm quà, một tay nắm tay Lâm Tâm Nguyệt, hai người liếc nhìn nhau không nói gì hết, đang định đi vào nhà, nhưng bọn họ còn chưa tới cửa lớn thì đã
thấy bóng dáng quen thuộc dưới màn đêm.
Khuôn mặt anh tuấn tú, trang phục hơn người, nụ cười dịu dàng, ánh mắt thâm thúy nhìn Lâm Tâm Nguyệt đang đi tới.
Cổ Trạch Sâm nhìn chằm chằm vào cái người đã từng là tình địch của mình,
vì sao nói đã từng, đơn giản hiện tại Lâm Tâm Nguyệt đã là bạn gái của
anh rồi. Hơn nữa, anh cũng rất khẳng định lòng dạ của bạn gái mình, bởi
vậy người nào đó thành ‘đã từng’. Cổ Trạch Sâm không thể không thừa nhận người đàn ông này rất tài giỏi, rất nặng tình, nhưng nếu như ánh mắt
của anh ta không nhìn ở trên người bạn gái anh, không cùng yêu thích Lâm Tâm Nguyệt, anh rất tình nguyện trở thành bạn bè, thậm chí còn giúp anh ta, nhưng… Cổ Trạch Sâm siết chặt tay Lâm Tâm Nguyệt, không thể nào.
“Tâm Nguyệt, em về rồi à, ông nội Lâm còn đang chờ em.” Giọng nói quen thuộc giống như người chồng chào đón vợ về nhà, Nam Cung Phong làm bộ như
không thấy hai người họ nắm tay nhau, tự nhiên chào hỏi với Cổ Trạch
Sâm: “À, Sâm, anh cũng đến à?”
Khiêu khích! Khiêu khích một cách trắng trợn luôn!
“Phải, hôm nay tôi đi cùng bạn gái của ‘tôi’ về nhà ra mắt người lớn. Không
ngờ anh cũng ở đây.” Đương nhiên Cổ Trạch Sâm bắt bẻ lại, đặc biệt anh
còn nhấn mạnh chữ tôi. Quả nhiên, một ngày làm tình địch, cả đời làm
tình địch! Bọn họ vĩnh viễn không thể chung sống hòa bình.
“Ôi!
Quan hệ giữa tôi và Tâm Nguyệt rất thân thiết, ông nội Lâm đã sớm coi
tôi như người trong nhà, không giống anh mỗi lần tới đều phải phiền phức như vậy.” Ý nói là: Anh là người ngoài không giống với tôi, trong giọng điệu còn mang theo một chút đắc ý nho nhỏ.
Ai có quan hệ thân thiết với anh, đừng có ăn nói lung tung! Lâm Tâm Nguyệt dung ánh mắt lên án.
Nam Cung Phong cười nhạt liếc Cổ Trạch Sâm, cưng chiều sờ đầu Lâm Tâm Nguyệt, không thèm đếm xỉa tới ánh mắt lên án của cô.
“Cũng đúng, tôi là bạn trai của Tâm Nguyệt, anh coi như là anh trai cô ấy,
đương nhiên không giống nhau rồi. Huống chi, tôi tới gặp mặt người lớn,
dĩ nhiên phải thận trọng một chút, không giống như anh có thể tùy ý tới
gặp.” Ý nói: Ông nội Lâm coi anh như người nhà, cũng coi anh như anh
trai của Tâm Nguyệt thôi.
Nụ cười trên môi Nam Cung Phong bị lời nói của Cổ Trạch Sâm phản công mà cứng đờ, lập tức dùng mắt vung vẫy lả tả hai thanh phi đao tới Cổ Trạch Sâm.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, sấm chớp rền vang. Thật là, bất cứ lúc nào, tình địch gặp nhau cũng hết sức đỏ mắt.
Lâm Tâm Nguyệt im lặng nhìn Nam Cung Phong và Cổ Trạch Sâm mắt to trừng mắt nhỏ, hai người đàn ông này lại nữa rồi, hai người gặp nhau lại đấu mắt
chả có gì mới mẻ. Nhưng tại sao mỗi lần bọn họ đấu đá, người bị kẹp ở
giữa luôn là cô?
Lúc này, quản gia Lâm mở cửa, hoàn toàn phớt lơ bầu không khí đấu chọi gay gắt của Nam Cung Phong và Cổ Trạch Sâm, cung kính nói: “Cô chủ, ông Cổ, cậu Nam Cung, ông chủ mời mọi người vào
trong.”
Lâm Tâm Nguyệt chân thành cảm kích quản gia Lâm xuất hiện đúng lúc, ôm tay Cổ Trạch Sâm nói: “Chúng ta vào thôi.”
“Ừm.” Cổ Trạch Sâm khiêu khích liếc Nam Cung Phong một cái, có qua có lại.
Nhưng thái độ của anh đối với quản gia Lâm rất là tôn kính, cũng không có vì
ông là quản gia mà lạnh nhạt, ngược lại rất tôn trọng ông từ tận đáy
lòng. Bởi Lâm Tâm Nguyệt từng nói với anh, quản gia Lâm đã theo ông nội
cô mười mấy năm rồi, hơn nữa, ông còn xem cô như con ch