XtGem Forum catalog
Sườn Phi Tội

Sườn Phi Tội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325622

Bình chọn: 9.00/10/562 lượt.

ào ngực hắn, hai tay gắt

gao ôm thắt lưng hắn, nhẹ nói: “Ta chỉ là đi ra ngoài một chút, sao

ngươi lại tới nơi này?” Không biết vì sao, giờ khắc này nàng rất tưởng

niệm hắn, rất nhớ, rất nhớ.

Nam nhân ôm chặt nàng, “Nói qua bảo nàng phải sớm hồi phủ.”

Nói rồi ôm eo nhỏ của nàng, mang theo tùy tùng phía sau hướng đại môn Tiêu phủ mà đi.

Mà trước cửa, sớm có một chiếc xe ngựa hoa lệ chờ sẵn.

Khi trở lại vương phủ, đêm đã rất sâu.

Hắn vẫn ôm lấy thắt lưng của nàng, mãi đến Cô Vụ cư, hắn mới buông nàng ra, cũng là một tay ôm lấy nàng vào lòng.

“Vừa rồi nàng rốt cuộc phải đi đâu?” Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu đầu

nàng, gầm nhẹ: “Hỏi Tiểu Xu, nàng ta lại không biết nàng đi đâu. Nữ nhân chết tiệt, nàng định làm cho bổn vương lo lắng sao?”

Ngọc Thanh đem trán dựa vào lòng hắn, bật cười vì hắn phát giận. Hắn

lo lắng cho nàng, không phải sao? Tuy là dùng quát tháo, lại có vạn phần nhu tình. Nàng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, uất ức nói: “Chính là đi

ra ngoài một chút, ta sẽ không trốn.”

“Không được trốn khỏi bổn vương!” Hắn siết chặt cánh tay, ôm nàng càng thêm chặt chẽ, mười phần bá đạo cùng giữ lấy.

Ngọc Thanh nâng mắt, nhìn hắn: “Ta nói rồi, ta sẽ không trốn.” Bởi vì, sư huynh không có khả năng mang nàng đi.

Mà nam nhân này ôm ấp, đột nhiên nàng không muốn xa rời.

Hoàng Phủ Luật nhìn nàng chăm chú, đột nhiên một tay ôm lấy nàng, đi đến giường.

Nàng mặc hắn nhẹ nhàng buông nàng xuống, nhắm mắt, lẳng lặng chờ đợi hắn.

Sau một lúc lâu, hắn cũng lên giường, cũng lẳng lặng nằm bên cạnh nàng.

“Bắt được hung thủ ám sát bổn vương.”

Ngọc Thanh mở mắt ra: “Là người ở bãi săn sao?”

Hoàng Phủ Luật nhìn trướng đỉnh, sắc mặt có chút trầm trọng: “Đúng

vậy, hơn nữa bọn chúng thú nhận chủ mưu vẫn là một người quen thuộc với

nàng.”

Ngọc Thanh kinh ngạc, rồi quay mặt đi nhìn hắn: “Người ta quen thuộc?”

Hoàng Phủ Luật cũng thu hồi ánh mắt đang nhìn lên, nhìn về phía nàng, đôi mắt thâm thúy rõ ràng ẩn chứa phức tạp.

“Đúng, lần này hắn định là khó thoát khỏi tội chết, bổn vương đã cho

hắn một con đường sống, không thể tưởng được hắn lại lớn mật như thế

muốn ám sát ổn vương rất nhiều lần!”

“Ta hiểu được!”

Nam nhân có chút lo lắng nhìn nàng: “Nàng không lo lắng cho hắn?”

Ngọc Thanh lạnh lùng cười: “Người vừa ích kỉ lại dã tâm lớn như thế

nên có báo ứng, hắn đã làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ.”

Lần này đổi lại thành nam nhân nở nụ cười: “Xem ra bổn vương lo lắng

là dư thừa, không phải là cha ruột tất nhiên sẽ không đau tiến trong

lòng.

Nàng kinh ngạc: “Hoàng Phủ Luật, chàng quả thực không hề nhận định ta là Tiêu Ngọc Khanh, đúng không?”

Hoàng Phủ luật ôm chầm nàng, nhẹ nói: “Nữ nhân ngốc nghếch, nàng vẫn đang là ái phi của bổn vương.”

Ngọc Thanh nằm trong ngực hắn, giương mắt nhìn hắn: “Không phải bởi

vì hắn không phải cha ruột của ta, mà là hắn căn bản không xứng làm một

người cha, người như vậy, chết chưa hết tội.”

Nam nhân kéo nàng vào lòng, đột nhiên dùng mũi mình cọ cọ mũi nàng,

khàn khàn nói: “Tiểu nữ nhân, chúng ta nghỉ tạm đi, canh giờ không còn

sớm.” Nói rồi đem ngón tay thon dài dần dần hướng đến nơi cao ngất của

nàng, hô hấp dồn dập, con ngươi đen càng thêm thâm thúy.

Ngọc Thanh đỏ bừng mặt, vì câu nói kia của hắn “Nàng vẫn đang là ái

phi của bổn vương”, vì ham muốn ngập tràn trong mắt hắn, lần này, nàng

có chút run rẩy.

Nàng lần đầu tiên phát hiện, thì ra bạc môi của hắn lại gợi cảm như

thế, hơi hơi cong lên, có bá đạo, cũng có nhiệt tình như thiêu đốt nàng.

Tay nam nhân rốt cục cũng chạm đến ngọn núi kia, bạc môi cũng đi

theo, tay kia cũng không nhàn rỗi, thuần thục cởi ra quần áo nữ tử.

Thân mình nữ tử run nhè nhẹ, “Ưm…”, rốt cục có câu mê người yêu kiều

nhịn không được theo môi đổ thoát ra, nàng nắm chặt áo hắn, có chút

không chịu nổi nhiệt tình của hắn, cuối cùng ngọc thể hiện ra, bờ vai

lõa lồ, tóc dài rối tung, cảnh đẹp mê người.

Mắt nam nhân thâm trầm, đôi môi dán trên người nữ tử càng nhiệt tình

bá đạo, một đường lưu lại hồng ngân khắp cơ thể như băng như ngọc…

Đúng lúc này, sau bình phong vang lên tiếng động, kèm theo tiếng trẻ

con kiều nhuyễn lại nồng đậm buồn ngủ: “Phụ vương, Dục nhi buồn ngủ…”

Hoang Phủ Luật không can tâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy đứa nhỏ đi đến

trước giường, vội vàng ngồi dậy, Ngọc Thanh cũng bị bừng tỉnh một chút.

“Dục nhi?” Hai người trăm miệng một lời, đều có ngạc nhiên.

Bé lấy tay dụi dụi hai mắt mệt mỏi, không nói hai lời liền đi lên giường, “Phụ vương, nương, Dục nhi buồn ngủ quá.”

“Xú tiểu tử, ngươi tới thật đúng thời điểm!” Hoàng Phủ Luật ảo não

một tiếng, sau đó nhẹ nhàng ném bé vào lòng Ngọc Thanh, chính mình lại

bước xuống giường.

Ngọc Thanh chỉnh lại quần áo trên người, đem đứa nhỏ ôm vào lòng, nhẹ hỏi nam nhân đang đi đến cửa: “Chàng đi đâu?”

“Đi tắm nước lạnh!” Nam nhân rống lên.

Lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập hướng cửa mà đến.

“Vương gia, nô tỳ vừa mới hầu hạ thái tử đi ngủ, nhưng mà chờ nô tỳ

đi hoán y phòng lấy quần áo trở về đã không thấy bóng dáng thái tử đâu.

Nô tỳ tìm khắp vương phủ c