
c sách hai canh giờ rồi.
Nhìn ban đêm tối đen, nàng hơi hơi nhíu mi.
Buổi sáng rõ ràng hắn nói, buổi tối sẽ quay về Cô Vụ cư.
Vì sao còn chưa trở về? Hiện tại đã quá canh hai.
Đây là lần đầu tiên, nàng lấy tâm tư của thê tử chờ hắn trở về, thỏa mãn mà hạnh phúc.
Tiểu Xu đi Tiêu phủ đã sớm về, chỉ nghe nàng nói Tiêu Ngọc Liên nhờ nàng nhắn dùm một câu “Cám ơn” cùng “Thật xin lỗi”.
Như vậy, nàng càng đem tâm tư đặt lên người nam nhân kia, chờ hắn, ngóng
trông hắn, làm cho hắn chân chính trở thành phu quân của nàng.
Buông quyển sách trên tay, nàng gỡ xuống trâm ngọc trên búi tóc, tinh tế vuốt ve, đầy vẻ nhu tình, Đây là đồ hắn tự tay chọn lựa tặng cho nàng, giấu
nhu tình của hắn, cũng tượng trưng cho hắn sủng nịch nàng, hắn quan tâm
nàng.
A, nàng quả thực thành một nữ nhân hạnh phúc!
“Tỷ tỷ.” Tiểu Xu từ ngoài cửa đi vào cắt ngang suy nghĩ của nàng: “Tỷ tỷ,
nha đầu trong phòng Hứa Tình Nhi đến đây, nói có chuyện quan trọng muốn
nói với tỷ tỷ.” Nàng vừa mới đi ra xem Vương gia về phủ hay chưa, ai ngờ trên đường gặp Tiểu Bích, vì thế mới phải chạy vội vàng về dây. Bởi vì
vẻ mặt của Tiểu Bích nói cho nàng, Tiểu Bích sắp nói với tỷ tỷ chuyện gì đó không tốt.
“Để cho nàng vào đi.” Ngọc Thanh cũng cảm nhận được hơi thở trầm trọng kia, nàng cất trâm cài, trấn tĩnh phân phó Tiểu Xu.
“Ta bảo nàng tiến vào, tỷ tỷ.” Tiểu Xu lo lắng nhìn nGọc Thanh một cái, ổn định nhịp thở, lại chạy đi ra ngoài.
Lát sau, nha đầu kêu Tiểu Bích được Tiểu Xu dẫn vào, trong tay ôm một chậu hoa thanh hà.
Nàng run run lêu một tiếng: “Ngọc Vưnơg phi!”, cúi đầu nói: “Đây là hoa
thanh hà mang từ trong cung ra, phòng Tình Nhi phu nhân cũng có một
chậu, đây là Vương gia để nô tỳ mang tới, Vương gia nói tối nay ngủ ở
phòng Tình Nhi phu nhân, thỉnh Ngọc Vương phi nghỉ tạm trước.”
“Phải không?” Ngọc Thanh cảm thấy lạnh cả người, nam nhân buổi sáng còn nói
muốn tới nơi này, mới qua một ngày, hắn đã đi Tình Nhi nơi đó, còn lấy
chậu hoa tới dỗ nàng, nam nhân chết tiệt!
“Đặt hoa xuống, ngươi đến nói cho hắn ta sẽ đi ngủ sớm, sẽ không chờ hắn!” Nàng lạnh nhạt nói.
Tiểu Bích vẫn không dám ngẩng đầu lên, trả lời một tiếng “Dạ”, liền vội vàng lui xuống.
Ngọc Thanh nhìn chậu hoa, đột nhiên cảm thấy bị châm chọc.
Nàng sao có thể coi hắn là phu quân của riêng mình đâu, nàng sao có thể hắn
còn có một thị thiếp cực kì giống chính phi của hắn đâu? Thật là châm
chọc a.
“Tỷ tỷ.” Tiểu Xu bên cạnh có chút lo lắng.
“Đi.” Ngọc Thanh rốt cục cũng ngước mắt lên, ngữ khí cứng rắn hơn, thầm nghĩ một người lẳng lặng.
“Được rồi, tỷ tỷ, vậy Tiểu Xu đi ngủ trước.”
Cánh cửa đóng lại, bên trong liền trở nên yên tĩnh.
Ngọc Thanh im lặng nhìn chậu hoa hà thanh, cố gắng ngăn chặn khó chịu trong
lòng, nàng không nên như vậy, nàng phải sớm không nên mong chờ ngày này, không nên, cũng không được.
Nàng nghĩ, suy nghĩ dần dần mê mang, nháy mắt, thân thể nàng mềm nhũn, trước khi hôn mê, một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt.
Hoàng Phủ Luật về phủ, liền bị Tình Nhi mời đến phòng nàng ta, nói có chuyện quan trọng tìm hắn.
Hắn ngồi bên cạnh bàn, nhìn khuôn mặt từng làm cho hắn mê luyến rất nhiều, chờ nàng nói chuyện quan trọng.
Giờ phút này hắn thật nóng nòng muốn gặp nữ tử kia, buổi sáng hắn đã hứa buổi tối sẽ trở về, nàng nhất định ở Cô Vụ cư chờ hắn.
Tình Nhi vẫn cứ cười duyên rót rượu cho hán, nói một ít chuyện linh tinh, không hề đề cập đến cái gì trọng điểm.
Hắn thấy hơi phiền toái, cắt ngang lời nữ tử: ” Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Hiện tại bổn vương không có thời gian nghe ngươi mò mẫm.”
Tình Nhi sửng sốt, không cười nữa: “Vương gia, Tình Nhi chính là nhớ người,
nhiều ngày như vậy người cũng không đến tìm Tình Nhi…”
Hoàng Phủ Luật đứng phắt dậy, hắn liếc qua nữ tử có chút quá phận, xoay người đi ra ngoài: “Chờ xác định co chuyện quan trọng lại đến tìm bổn vương!” Nói rồi xoay người đi nhanh.
Hứa Tình Nhi nhìn bóng dáng hắn rời đi, khóe môi nhếch lên một nụ cười âm độc: “Tiêu Ngọc KHanh, lần này ngươi chết chắc!”
Hoàng Phù Luật cấp tốc đi đến Cô Vụ cư, lúc này đã qua canh hai, hạ nhân
trong phủ đều đã đi ngủ, hắn thực lo lắng nữ tử kia thất vọng về hắn.
Cô Vụ cư, đèn vẫn sáng, nhưng im ắng.
Hắn tưởng tượng thấy nữ tử kia ngồi dưới đèn chờ hắn, có phải lại nhíu lại mi hay không, có thể hờn dỗi hắn không?
Cánh cửa khép hờ, đèn trong phòng vẫn sáng, hắn thật có chút bất ngờ cùng vui sướng, nàng còn chờ hắn!
Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, hắn không nhìn thấy nữ tử dưới đèn, chỉ thấy một quyển sách bị mở ra đọc được một nửa.
Hắn nở nụ cười, nàng quả nhiên chờ hắn dưới đèn.
Liền đi vào nội thất, lại đột nhiên nhíu chặt mày kiếm.
Quần áo vất lung tung dưới đất, có váy của nữ tử, có giày thêu, cũng có ngoại bào của nam nhân! Vẫn kéo dài tới bình phong!
Hắn giận dữ!
Gạt phắt bình phong chướng mắt, liền thấy có đôi nam nữ chỉ mặc áo lót ôm chặt nhau, ngủ như chết!
“Tô Ngọc Thanh! Nữ nhân chết tiệt này!”
Hắn đi nhanh về phía trước, hướng về nam tử, đánh mạnh một quyền, trực tiếp đánh hắn ngã xuống đất.
Dung Danh Tông cùng Ngọc Thanh lập tức t