Sườn Phi Tội

Sườn Phi Tội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324733

Bình chọn: 9.00/10/473 lượt.

ắn dạy nàng võ thuật phòng thân, nàng chỉ cần một tháng ngắn ngủi đã học xong tất cả các chiêu thức, lại còn nghĩ ra một vài chiêu thức cho

riêng mình. Tuy rằng chỉ mới là vài chiêu thức đơn giản, nhưng cũng có

thể phòng thân. Dù sao nàng cũng không có nền tảng võ công.

Diện mạo của nàng xinh đẹp quyến rũ, hơn nữa còn rất biết cách chiều lòng nam nhân, giao tiếp xã giao không làm khó được nàng.

Biết làm rượu, biết thêu thùa, nấu ăn….

Một nữ tử có nhiều khả năng như vậy nên hắn mới yên tâm giao Y Hồng lâu cho nàng quản lý.

Mà nàng, quả nhiên không phụ mong đợi của hắn, không chỉ quán xuyến Y Hồng lâu đâu ra đó, còn trở thành tâm phúc của hắn.

Nàng cung cấp cho hắn tin tình báo, nhanh nhẹn, chuẩn xác, và đều là những tin quan trọng.

Có một nữ tử như vậy bên cạnh quả thực khiến hắn như hổ thêm cánh.

Hắn tán thưởng nhìn nữ tử đối diện, chỉ thấy nàng che tay áo uống một

chén rượu, khuôn mặt kiều mị trong trời chiều đỏ lại càng thêm hồng, mắt long lanh nhìn hắn, tràn đầy nhu tình.

Tần Mộ Phong ngạc nhiên. Ánh mắt Tâm Mị nhìn hắn lúc này… thật giống

như ánh mắt của những nữ nhân khác nhìn hắn……. Chẳng lẽ nàng ấy cũng

đã………..

Trong lòng hắn đột nhiên lo lắng. Hai mươi bảy năm nay, chưa từng có

một nữ nhân nào có thể làm hắn động tâm. Tâm Mị là muội muội, cũng là

trợ thủ đắc lực của hắn, hắn không muốn vì chuyện này mà làm thương tổn

nàng.

Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh một đôi mắt trắng đen rõ ràng,

là một nữ tử dám làm dám chịu không sợ cường quyền. Nàng có một đôi đồng tử trong sáng đen láy như trân châu không tỳ vết, tản mát thứ ánh sáng

mê người. Còn có cái miệng nhỏ nhắn quật cường, làn da trắng nõn như

ngọc như ngà, dung nhan xinh đẹp kiều diễm…

Hai gương mặt giống nhau như đúc, vì sao trước đây mỗi lần nhìn thấy

hắn đều cảm thấy ghê tởm chán ghét, mà giờ lại càng nhìn càng thuận mắt?

Nàng rốt cuộc có phải là Tiêu Ngọc Khanh hay không? Hay chỉ là hai người quá giống nhau?

Lam Tâm Mị cảm nhận được ánh mắt nam tử đối diện, khiến lòng nàng hồi hộp không yên.

Hắn rốt cục cũng để ý đên nàng rồi sao? Ánh mắt hắn giống như bị thôi miên, vô hồn không chớp…

Nàng thẹn thùng cúi đầu, bị tiếng cười khẽ của nam tử làm cho hoàn hồn.

Nàng ngẩng đầu, rốt cục phát hiện ra nam nhân tuy rằng là nhìn nàng,

nhưng ánh mắt không hề để trên người nàng, giống như xuyên qua nàng nhìn một người khác.

Lam Tâm Mị cảm thấy lạnh. Chẳng lẽ… trái tim Mộ Phong ca đã bị một nữ tử chiếm giữ rồi?

Nàng bắt đầu bối rối và bất an. Tần Mộ Phong động tâm với người khác… đồng nghĩa với việc cả đời này nàng càng không có cơ hội, càng thêm

tuyệt vọng…

Nàng có thể chấp nhận lấy thân phận muội muội ở bên cạnh hắn bởi nàng biết trong lòng hắn chưa có nữ tử nào. Như vậy, cho dù nàng không phải

người hắn yêu nhưng nàng vẫn có thể tự mãn nàng là người con gái gần gũi với hắn nhất. Nhưng hôm nay, cảm nhận Mộ Phong ca vui vẻ như vậy, trực

giác của phụ nữ nói cho nàng, nam nhân của nàng đã để ý người khác!

Tần Mộ Phong ngừng cười, thấy Lam Tâm Mị vẻ mặt đăm chiêu, nhìn trời

chiều ngoài cửa sổ, đứng dậy. Hắn cần phải trở về, nữ tử kia giờ phút

này có lẽ đang trên đường trở về trang.

Hắn nói “Đã không còn sớm, huynh về trang, lần sau lại đến thưởng thức rươụ ngon của Tâm Mị được không?”

Lam Tâm Mị khẽ kéo áo hắn lại, ôn nhu nói ”Hôm nay Mộ Phong ở lại

được không? Nơi này vốn là thiên địa của Mộ Phong ca mà.” Bình thường,

chỉ cần mặt trời đã xuống núi, Mộ Phong ca chắc chắn sẽ nghỉ tạm ở Y

Hồng lâu.

Tần Mộ Phong tà khí nở nụ cười, trêu chọc “Tâm Mị muội muội đang

luyến tiếc huynh đó sao? Yên tâm, lần sau huynh tiếp tục thưởng thức

rượu của muội.” Nói xong, hắn tiêu sái bỏ đi.

Mặt trời xuống núi, Tô Ngọc Thanh và Tiểu Xu mới đi đến rừng rậm, ánh nắng cũng đã tắt hẳn.

Sắc trời lập tức tối sầm, trong gió văng vẳng tiếng kêu của những loài chim ăn đêm, bóng tối vừa âm trầm vừa tĩnh lặng.

Hai nữ tử dựa sát vào nhau mà đi, mọi thanh âm đều làm cho các nàng sợ tới mức da gà nổi rần rần.

Nhìn bầu trời hắc ám, Tô Ngọc Thanh có chút hối hận. Lẽ ra nàng không nên cùng Tiểu Xu ham chơi trên đường. Nếu nàng gặp bất trắc gì, Tiểu

Ngọc Nhi phải làm sao? Cha vaf sư huynh phải làm sao?

Mà cái nam nhân họ Tần chết tiệt kia, sao lại dở hơi đặt Lạc Diệp sơn trang ở một nơi hoang vu như vậy chứ?

Tuy rằng nàng từ nhỏ đã lớn lên ở Núi Ngọc Phong, nhưng buổi tối cũng không ra khỏi cửa, có việc gì lại luôn đi cùng sư huynh. Cánh rừng rậm

này thật thâm trầm âm u, cho dù nàng cố gắng mở to mắt cũng không thể

nhìn ra cái gì.

Quả nhiên, có một bóng đen đột nhiên nhảy từ bụi cây ra, chắn trước mặt các nàng.

Bóng đen không nói lời nào, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tô Ngọc

Thanh, đại đao trong tay dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng lành lạnh chói

mắt.

Mồ hôi lạnh của Tô Ngọc Thanh chảy ròng ròng. Hắc y nhân thần bí này hình như là nhắm vào nàng.

“Tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Ta sợ quá.” Tiểu Xu bên cạnh đã co rúm lại.

“Đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây.” Tô Ngọc Thanh cầm chặt tay Tiêu Xu, an ủi nàng.

Sau đó nàng bình tĩnh nhìn hắc y nhân, cố


XtGem Forum catalog