Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329734

Bình chọn: 9.5.00/10/973 lượt.

này ở trước mặt, nếu như đối thủ có đủ lý trí, thì ta có thể căn cứ vào lý trí này, suy đoán suy nghĩ của đối thủ, do đó tìm được thắng lợi. Nhưng mà, giả sử Tần bá lại là một vị vua bảo thủ, hoặc giả sử bản thân ông lại kiêu ngạo tự đại, vậy thì Chúc Chi Võ sao có thể dùng lý trí mà phỏng đoán phản ứng của Tần bá?

Tần bá có cho ông cơ hội du thuyết hay không? Dù Tần bá có đồng ý nghe ông nói chuyện, lại có thể bị ông thuyết phục không? Điểm này, cũng giống bisố ở trước. Nhân tố này không xác định, vì phải dựa vào gan dạ sáng suốt để khắc phục, thứ hai cũng là để chỉ ra cho những người đời sau. Phản ứng và tính tình của đối phương là điều kiện tiên quyết ảnh hưởng đến kết quả ván cờ, nếu mà cả hai đều lý trí, kết quả sự tình càng có thể đạt được ở mức tối ưu.

Cho nên, lý trí, thường giúp người ta tối ưu hóa nước cờ.

Thứ hai là lợi ích. Mục đích cuối cùng của kẻ xâm lược là gì? Đó là kiếm lợi. Ích lợi, là suy tính hàng đầu của Tần bá, cũng là mấu chốt để Chúc Chi Võ khuyên Tần rút quân. Tuy ông không trực tiếp hứa hẹn lợi ích cho Tần bá, nhưng ông phân tích lợi thiệt của kết quả cuộc chiến này. Nhưng ông đã nói: ‘Phu Tấn, người có mệt mỏi không? Đông chiếm xong Trịnh, sẽ lại muốn chiếm tây, giả sử mất Tần, há chẳng buồn thay?’

Thiên hạ này cũng chỉ lớn như thế, mỗi vị vua đều muốn chiếm phần lớn ích lợi trong đó, vi thế, tất nhiên phải đặt lợi ích ở trên. Tần quốc cạnh Tấn quốc, nếu như giúp nước láng giềng lớn mạnh hơn, chẳng lẽ lại đặt bên cạnh mình một mãnh hổ?

Mà nếu đánh Trịnh quốc ở xa, thứ nhất chiến xa và binh lính tất nhiên đều mỏi mệt, thứ hai là đường đi không thông, lệnh vua khó đạt, đánh xa cũng không thể mang lại lợi ích cho Tần quốc. Mà Trịnh Quốc lẫn Tần quốc đều liền Tấn quốc, nếu Trịnh mất nước, chỉ có Tấn quốc là lớn mạnh, lúc ấy, Tần quốc cũng nguy hiểm.

Cho nên Tần bá đã bị Chúc Chi Võ thuyết phục, chẳng những lui binh, còn hợp tác với Trịnh quốc, tạo thành liên minh. Từ đây có thể nhận ra, trong mỗi quốc gia, ích lợi mãi mãi được ưu tiên. Với mỗi vị vua mà nói, nếu như không thể nhìn rõ lợi ích với quốc gia của mình, vậy thì quốc gia của ông ta sẽ không còn xa bờ diệt vong nữa.

Đúng như vậy, Tần quốc giao kết nước xa, tấn công nước gần, cuối cùng diệt sáu nước, thống nhất bờ cõi.

Thứ ba là danh dự. Người cũng không chỉ có lý trí thuần túy, mà cũng sống chung với hình ảnh tốt xấu, có ảnh hưởng đến phán đoán của con người. Ví dụ như Chúc Chi Võ, ông có gan ban đêm ra ngoài thành, âm thầm thăm dò Tần bá, khí thế gan dạ sáng suốt này, trong mắt mọi người, dù là Tần bá cũng không thể không thán phục, cho nên, vì sao ông lại không gặp Chúc Chi Võ chứ? Đương nhiên là muốn gặp rồi!

Mà người Tấn Hầu này, Chúc Chi Võ đã nói như vầy với Tần bá: ‘Quân thường vi tấn quân tứ hĩ, hứa quân tiêu, hà, triêu tể nhi tịch thiết bản yên.’[47'>

Chúc Chi Võ đã nói vậy, trên thực tế, Tấn Hầu cũng đã như thế. Tần bá từng có ơn với hắn, hắn cũng từng hứa hẹn sẽ cắt hai thành để trả, nhưng khi Tấn Hầu thoát nạn thì đảo mắt đã ném hứa hẹn sang một bên, thay đổi lời nói, bèo bọt nuốt lời. Dưới tình huống như vậy, Tần bá chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào sau khi Tấn Hầu lớn mạnh sao, nghĩ về ân tình, không tấn công Tần quốc của ông?

Ba điểm này, đã hình thành mấu chốt của nghịch chuyển.

Lý trí, ích lợi, danh dự, dù trong tình huống nào, cũng ảnh hưởng đến cảán cờ.”

Tần Mạt cười nhạt, nhìn Lư Hoa Ba khẽ gật đầu: "Thầy à, em nói xong rồi."

Lư Hoa Ba sợ run trong khoảnh khắc, mới phun ra hai chữ: "Mời ngồi."

Cả phòng học, nhất thời lặng ngắt như tờ, kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mùi hoa quế theo gió nhẹ

thổi vào từ ngoài cửa sổ, Tần Mạt ngồi lại chỗ, nhưng trong mắt mọi người, hình

tượng của nàng đã khác hoàn toàn với lúc trước.

Tiếng vỗ tay lại ầm ầm

vang lên, Lỗ Tùng thậm chí còn kích động đập lên bàn, tiếng bang bang càng

khiến học sinh toàn lớp học kích động hơn.

Lư Hoa Ba không ngăn mọi

người ồn ào, ông vui cười nhìn nhóm học sinh nhao nhao ầm ĩ, trong lòng vui

sướng. Vui sướng này không chỉ vì ông phát hiện ra trong học sinh của mình có

nhân vật như Tần Mạt, mà cũng vì ông tràn đầy hi vọng khi nghe bài phân tích

của Tần Mạt hôm nay, có tấm gương như Tần Mạt phía trước, còn sợ những học sinh

khác không có hứng thú với văn học sao?

Một người ưu tú xuất hiện

thường sẽ kéo theo nhiều người khác, mà Lư Hoa Ba đang nghĩ làm thế nào để niềm

vui này đạt đến mức tối đa.

"Em là Tần

Mạt?" Lư Hoa Ba cuối cùng cũng cảm thấy bình tâm lại, có thể nói chuyện

được rồi, ông hỏi lần nữa, nhìn Tần Mạt với ánh mắt đầy hứng thú.

Tần Mạt bình tĩnh nhìn

ông, cười nhạt nói: "Thầy giáo, nếu như thầy còn không biết tên em, có thể

nhìn danh sách."

Đây tuyệt là học sinh đầu

tiên dám dùng ngữ điệu như thế nói chuyện với Lư Hoa Ba, thầy Lư sững sờ, lập

tức ngửa đầu cười lớn.

Tiếng cười vui vẻ, làm

tiếng nhao nhao của học sinh nhất thời ngừng lại.

“Các em hãy nhìn đi, thì

ra lớp 10.19 của chúng ta lại là ngọa hổ tàng long, Tần Mạt luận về nghịch

chuyển, thầy lại không thể chen vào câu nào. Giờ cô b


Old school Swatch Watches