
húng ta nên quay về Thiên Tuyệt Nhai ở đây căn bản lực lượng không đủ địch lại Nam Cung gia” Lạc Tuyết nghiêm túc phá tan ý nghĩ ám muội của giáo chủ.
“Còn Nhược Nhi?”
“Nhược Nhi cô nương sẽ được Đông Vân đưa đến đây, sau đó chúng ta xuất phát”
“Ân vậy cũng được” Ngâm Tuyết cũng đã chơi chán bây giờ cũng mệt rồi trở về trêu chọc Hoả Diễm cũng hay.
Một tiếng rớt nhẹ trong đêm tối Đông Vân công tử mang theo Nhược Nhi vào Trích Tinh Các, theo sau đồng thời cũng có Hồ Điệp và Ngưng Phong công tử. Tứ đại công tử của tướng công quán quả thực mỗi người một vẻ, người cũng đẹp như tên. Lạc Tuyết bạch y tinh tế, Hồ Điệp hồng y mĩ lệ, Ngưng Phong lam y phiên dật, Đông Vân thần bí tử y. Càng nghĩ càng tức, ta có điểm gì thua hắn mà đến nay chỉ câu được mỗi tên Cổ Ngự Long, không biết Hàn Long có tính không nhỉ?(tác giả: ta cũng thua tỉ luôn câu luôn đệ nhất mĩ nam, và đệ nhị mĩ nam mà còn chê ít..).
“Chúng ta rời đi bằng cách nào?”Ngâm Tuyết ngơ ngác nhìn quanh không thấy bất kì một vật gì có thể di chuyển.
“Giáo chủ mời đi bên này” Lạc Tuyết hướng ánh nhìn của nàng về một vật màu trắng trong lùm cây. Vật đó tựa như một cỗ kiệu, xung quay bao bọc bằng lụa trắng nhưng không có càng kiệu chỉ có bốn sợi thừng được tết rất tinh xảo từ một loại vật liệu trắng tinh.
“Mời giáo chủ lên kiệu”
“Ta?”
“Vâng, vì giáo chủ không thích đi xe, không thích kị mã, nên đại hộ pháp đặc biệt dặn dò làm cỗ kiệu này bốn đầu sẽ do chúng thuộc hạ cầm.Rồi dùng khinh công đưa giáo chủ đi, còn Nhược Nhi cô nương chắc sẽ theo kịp”Đông Vân điềm nhiên giải thích, mặc cho Ngâm Tuyết mồm há hốc, còn Nhược Nhi không khỏi cảm thán ‘tiểu thư thật tốt số a’.
Đông Phương giáo chủ nhanh chóng bị nhét vào kiệu, bốn vị sứ giả đang rất khẩn trương để về phục mệnh. Vì nếu chậm trễ, đại hộ pháp mà nổi giận, thì thật thảm cho mạng nhỏ a. Bên trong kiệu tuy không rộng rãi có lẽ vì để giảm trọng lượng tối đa, nhưng rất thoải mái ai đó tinh ý biết nàng mê ngủ đã đặt sẵn vài chiếc gối lông ngỗng. Không quan tâm ngủ cái đã, Ngâm Tuyết ngã vào đống gối êm ái thiếp đi.
“Thiếu gia dậy, ăn chút gì đó đi” Đang đánh cờ với Chu Công đến lúc gay cấn, Ngâm Tuyết bị ai đó dựng dậy nhét vật gì ngọt ngọt vào miệng.
“Ta không muốn ăn, ta muốn ngủ”Ngâm Tuyết mệt mỏi đẩy tay kẻ phá đám kia ra.
“Không xong rồi, hình như thiếu gia đang sốt” giọng ai đó hốt hoảng, kéo theo một đống tiếng ồn hỗn độn eo éo sau đó nàng không biết gì nữa chỉ thấy mình như đang trôi bồng bềnh trên sông băng hảo lạnh a, nhưng sao ta không cử động được không tự dùng tay chân để làm ấm được?
Lạnh quá, lạnh quá có ai không, cứu ta với ……..Khi sức chịu đựng đã đến cực hạn, ‘dòng sông băng’ dường như nuốt chửng Ngâm Tuyết thì ánh dương chói lọi ùa đến ôm ấp mang băng giá dần tan chảy.
“Ưm, thật dễ chịu” Ngâm Tuyết lẩm bẩm, nặng nề mở mắt.
“Giáo chủ, thấy tốt hơn rồi chứ hả?” Ngâm Tuyết mắt trợn trừng như lên cơn kinh phong khi thấy bản mặt phóng đại của Lạc Tuyết công tử, còn bản thân đang nằm gọn trong lòng hắn.
“Ngươi… ngươi.. định làm gì?” Ngâm Tuyết yếu ớt dãy ra.
“Giáo chủ yên tâm ta tuyệt đối không có hứng thú với giáo chủ, so với đại hộ pháp thì ngươi nhão nhét ôm không chút cảm giác” Lạc Tuyết bĩu môi khinh bỉ nhìn Ngâm Tuyết thu mình trong góc giường.
“vậy tại sao?”
“Vì mấy hôm trước giáo chủ nghịch nước nên nhiễm phong hàn, ta đây đành xả thân làm lò than khi Nhược Nhi cô nương đi sắc thuốc thôi(làm như giáo chủ có giá lắm vậy)” Lạc Tuyết phủi mông đứng lên tránh xa Đông Phương giáo chủ như tránh bệnh dịch.
“Cám ơn”
“Không có gì”
“Cho ta hỏi…”
“Chuyện gì?”
“Ôm đại hộ pháp có thực cảm giác rất tốt không?” Ngâm Tuyết mở to đôi mắt sũng nước do bị cảm cúm nhìn Lạc Tuyết ngây thơ hỏi khiến hắn chỉ biết kêu trời. Đáng thương cho chủ nhân vớ phải một người còn háo sắc hơn cả hắn. Vì sự cố giáo chủ bị nhiễm phong hàn nên lộ trình trở về chậm trễ vài ngày, chuyện này khiến đoàn người trở về tim đập liên hồi. Giáo chủ thì hồi hộp không biết phải đối diện với Vô Tình và Đoạt Mệnh ra sao, vì ngày đó ra đi không từ mà biệt để lại đống hỗn độn cho bọn họ thu dọn. Còn về phần bốn thị tòng sứ giả cũng hồi hộp không ngớt chờ đợi thái độ của chủ nhân.
“Giáo chủ đã trở về…”
“Đông Phương giáo chủ duy ngã độc tôn, Thiên Ma giáo thiên thu vạn đại….” Vừa bước vào cửa lớn Ngâm Tuyết đã muốn ngã nhào khi hàng tràng âm thanh như đại liên nã vào tai.
“Được rồi mọi người đứng lên đi” Ngâm Tuyết có phần mệt mỏi phất tay nhưng trong lòng có một cỗ ấm áp dâng trào, đã rất lâu mới có người chờ mong nàng trở về. Những thưởng ở thế giới này nàng là tứ cố vô thân, ai ngờ ‘thân nhân’ của nàng ngày một gia tăng. Home, sweet home !!!!!ta đã trở về…..
“Giáo chủ, tỉ đi chơi vui chứ?” Cổ Mạn Tình như chim nhỏ chạy đến bên cạnh Ngâm Tuyết thì thầm.
“Uh, rất vui sau này có thời gian sẽ kể cho muội nghe”
“Vui thì tốt” một giọng điệu đầy uỷ khuất từ đâu vọng đến.
“A, Đoạt Mệnh hộ pháp lâu không gặp” Ngâm Tuyết cười cầu tài.
“Gọi ta Thừa Ân được rồi. Giáo chủ ngươi cũng thật nhẫn tâm a, để ta lại một mình đối phó