
g, bởi vậy không có
người quen nơi này, hơn nữa thời tiết nóng bức, huấn luyện vất vả, cũng không
tâm tình kết giao bằng hữu, bởi vậy liền thích ngồi một bên một mình, tĩnh lặng
quan sát trai đẹp.
Đồng
Diêu chỉ dùng hai chữ liền đem tôi của ngày đó khái quát mô tả toàn diện -- hám
trai.
Hắn nói
đoạn thời gian học quân sự kia, mỗi lần nghỉ giải lao thì liền thấy tôi xa xa
ngồi ở một bên, lấy tay chống đầu, giống như đang tự hỏi cái gì thi từ ca phú,
còn tưởng rằng tôi là một đứa con gái yên tĩnh ngoan ngoãn, hoàn toàn không
thấy ra được nội tâm dâm đãng bỉ ổi.
Nghe
vậy, tôi tò mò, nói, bạn học Đồng Diêu, nguyên lai khi đó ngươi để ý ta a, xem
ra ngươi đối với ta tâm hoài bất quỹ (giữ
trong lòng) nha.
Hắn
khinh thường liếc tôi một cái, nói, ta ánh mắt mù, mới có thể coi trọng ngươi
con tiểu sói mẹ. Lúc ấy ta còn không phải giống ngươi, mới vào địa bàn mới, dù
sao phải tuần tra khắp nơi một chút, xem có thể hay không tìm được con cừu non
a, lúc ánh mắt đang lang thang, không cẩn thận ngắm đến loại mặt hàng như ngươi
cũng là không thể tránh được, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý a?
Nhìn,
đây cũng là một đứa giống Thịnh hồ ly không thành thực, đối với vẻ ngoài của
tôi không nói ra sự thật, hẳn là nên đạp xuống đi học lại chính trị.
Bất
quá, ngược lại tôi tin lời Đồng Diêu về việc tuần tra địa bàn mới, bởi vì khi
đó, tôi cũng làm như vậy.
Mỗi
ngày nghỉ giải lao thì tôi làm bộ như mệt mỏi buồn ngủ, kỳ thật là đang nheo
mắt xem xét mặt hàng.
Lúc ấy,
xuất chúng nhất là Đồng Diêu, tính hoa hoa công tử của thằng nhãi này đặc biệt
được bồi dưỡng từ nhỏ. Mặt của hắn, đẹp trai theo kiểu có chút hư hỏng. Lúc
theo đuổi con gái thì gương mặt hơi hơi rũ xuống, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt
khép hờ, sau đó liền bắt đầu bắt đầu phóng điện chi chi chi chi. Hơn nữa từ nhỏ
học tập chiêu số trong phim thần tượng Hàn Quốc, tôi tận mắt thấy hắn ngăn hoa
hậu giảng đường kiêu ngạo của trường chúng tôi ở sau cổng trường, một tay chặn
thân thể của nàng, cái tay còn lại nâng lên cằm nhọn của nàng, liền hôn xuống.
Phỏng chừng hương vị kia mất hồn, bởi vì giãy dụa vài cái, hoa hậu giảng đường
liền hoàn toàn đầu hàng, cùng hắn ôm hôn.
Trên
người Đồng Diêu còn mang theo một loại tính trẻ con, khi làm ngươi phát cáu,
liền bắt đầu chơi xấu, hoặc kể chuyện cười, khiến mẫu tính (bản
năng người mẹ) của từng cái nữ sinh đều
tràn ra.
Cho nên
nói, Đồng Diêu tuyệt đối là một người mạnh mẽ.
Nói
thật, đối mặt với một người tràn ngập hấp dẫn như vậy, lúc ấy tôi cũng hơi có
khuynh hướng tâm tình thiếu nữ âm thầm nhộn nhạo.
Nhưng
khi đôi mắt của tôi chuyển hướng nhìn bên cạnh Đồng Diêu thì khỏa phương tâm
kia lập tức từ trong miệng bay ra ngoài, kéo đều không kéo lại được.
Tôi
nhìn thấy, chính là Ôn Phủ Mịch.
Khuôn
mặt trắng nõn không hề lẫn tạp sắc, ánh mặt trời tựa như xuyên thấu qua làn da
của hắn. Ngũ quan thanh tú không nhiễm một hạt bụi, làm người ta vừa thấy liền
cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Hắn
thích ngồi im lặng, trên người có loại khí chất lành lạnh. Đôi tròng mắt phi
thường thâm thúy, khiến người ta nhịn không được nghĩ muốn tìm tòi nghiên cứu
bên trong đến tột cùng chứa cái gì.
Cái mũi
cao thẳng nhỏ xinh, khiến ngón tay người ta nhịn không được muốn vuốt ve độ
cong hoàn mỹ kia.
Còn có
đôi môi, mềm mại nhưng xa cách, tại một khắc này, môi của tôi nhất thời ngứa,
từ nay về sau, trong lòng liền tồn tại một loại khát vọng mịt mờ.
Ôn Phủ
Mịch cứ đứng thẳng như vậy, dưới ánh nắng chói chang, cái trán lại là trơn bóng
sạch sẽ, không hề có mồ hôi, quả thực là băng tuyết chi tư.
Tại
thời điểm này, trong lòng tôi vang tiếng lộp bộp thật lớn, tiếp theo một cái
thanh âm xa lạ mang tên vận mệnh nói: "Hàn Thực Sắc, ngươi gặp hạn."
Rất
nhiều năm về sau, tôi đều muốn xuyên trở về, đem chủ nhân của thanh âm kia túm
ra ngoài, nếu là nam thì đạp tiểu kê kê của hắn, là nữ thì vặt tiểu meo meo của
nàng.
Thật sự
là đáng giận a, khi đó nếu nó kéo tôi một phen thì tốt rồi, cũng sẽ không có
yêu hận tình thù về sau, dây dây dưa dưa. Nhưng nó cư nhiên liền như vậy nhìn
tôi nhảy xuống hố lửa, thật sự là không thể tha thứ.
Ôn Phủ
Mịch và Đồng Diêu là bạn tốt, hai người là một động một tĩnh, lại chơi chung
thật sự hòa hợp.
Đang
lúc tôi tận sức thưởng thức sắc đẹp thì đột nhiên có một buổi sáng tỉnh lại,
giáo viên huấn luyện và lãnh đạo trường học quyết định tách nam nữ ra huấn
luyện riêng.
Cái này
quả thực là sấm sét giữa trời quang a, tôi đương trường mém xíu ngất.
Sau đó
mới biết được, nguyên lai là tiểu đội khác có một đôi nam nữ, bởi vì huấn luyện
cùng một chỗ liền huấn luyện ra tình cảm, buổi tối hẹn gặp trong rừng cây nhỏ.
Có lẽ
là đã bị nhiễm không khí của quân doanh, hai người cư nhiên chơi đánh dã chiến.
Đang lúc tình ý nồng nàn, dồn sức thở dốc rên rỉ, mấy cái đèn pin của giáo quan
tuần tra bắn vào, đánh gãy chuyện tốt của hai người.
Nhìn
cảnh tượng dâm uế này, giáo quan phẫn nộ, vốn là mọi người mỗi ngày ở trong
quân doanh, vô cùng tịch mịch, mấy