
nói: "Đi thôi, ta đi cùng ngươi."
Tôi quả
thực giống như nhìn thấy Quan Thế Âm Bồ Tát, lôi kéo nàng dùng tốc độ chạy một
trăm mét chạy vội như bay tới WC.
Trong
đời, chuyện đẹp nhất kỳ diệu nhất chính là sau khi nghẹn nước tiểu hai giờ được
đi WC, khi đó, ngươi sẽ cảm thấy, ngay cả giòi trong hầm cầu đều béo mập, đáng
yêu, thầm nghĩ muốn bắt một con về nuôi.
Sau khi
thanh lọc xong hàng dự trữ, tôi đi ra WC, thấy rõ nữ sinh đi theo giúp tôi --
Sài Sài.
Tóc
dài, mặt hình trứng, mày rậm lông mi dài, một đôi mắt to long lanh, môi đỏ như
hoa, đẹp mà phi thường có khí chất. Tại một khắc này, tôi phát hiện trên đỉnh
đầu nàng có vòng ánh sáng vàng óng, rất giống thánh mẫu Maria.
"Ngươi
vẫn đứng ở bên ngoài, không sợ sao?" Tôi hỏi.
"Sợ
cái gì?" Nàng dương dương tự đắc nhướng lông mày.
"Đại
bộ đội mới trở về ấy." Tôi nói.
Nghe
vậy, Sài Sài mỉm cười, quyến rũ mà nhu lệ, như là một cọng lông chim rơi trên
mặt hồ, gợi lên những vòng gợn sóng tinh tế trong veo.
Tôi
đang bị nhan sắc của nàng khuynh đảo, lại nghe thấy môi đỏ mọng hé mở, nói:
"Đến lúc đó, ai gian ai còn không biết đâu."
"Rầm
bịch" một tiếng, vòng sáng trên đầu Sài Sài vỡ vụn, nhưng cùng lúc đó, tôi
lại kích động đến nỗi hàm răng lập cập, cẳng chân rút gân, dạ dày vặn vẹo,
thiếu chút nữa nhào tới, cầm tay nàng, lệ nóng doanh tròng mãnh liệt run run
nói, nói: "Đồng chí tốt a, Đảng cùng nhân dân rốt cuộc đợi được
ngươi."
Có thể
không kích động sao? Sài Sài này căn bản chính là sắc nữ giống tôi a, hơn nữa
so với tôi còn bưu hãn hơn, thật sự là khó kiếm được.
Kể từ
ngày đó, hai đứa chúng tôi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã liền chậm rãi tụ cùng một
chỗ, còn làm ra không ít chuyện.
Trong
đó nổi tiếng nhất là sự kiện dép lê.
Lần đó
quân huấn rất nghiêm khắc, thường xuyên thổi còi lúc nửa đêm, kêu mấy đứa sức
cùng lực kiệt chúng tôi rời giường, trong vòng ba phút, sờ soạng đem chăn mền
gói lại, cõng trên lưng, sau đó đi xuống sân thể dục chạy mười vòng.
Vì thế,
trên sân thể dục, liền thấy một đám nữ sinh tóc tai bù xù, đần độn không biết
không thấy chạy, mà trên lưng chăn đệm do không được buộc chắc nên rớt xuống
dưới, kéo lê trên mặt đất, giống cái đuôi theo chủ nhân bôn chạy, người không
biết gì mà nhìn thấy, tuyệt đối bị dọa đến chết khiếp.
Không
biết giáo quan có phải hay không chỉnh chúng tôi đến nghiện, liên tục ba đêm
đều thổi còi. Đến đêm thứ tư, hắn cầm cái còi, hung hăng thổi, tiếp theo hô:
"Tập hợp... Ai nha, ai chọi ta... A, lại chọi ta..."
Đúng
vậy, lần thứ nhất là Sài Sài chọi, lần thứ hai là tôi chọi.
Đừng
trách chúng tôi không tôn sư trọng đạo, mấy doanh khác nhiều nhất là một lần
quân huấn làm một lần tập hợp nửa đêm, tên giáo quan này cư nhiên muốn làm
nhiều lần như vậy, thật sự là quá mức a. Hơn nữa, hôm nay ban ngày huấn luyện,
vài bạn học đều bị cảm nắng, hắn lại còn không buông tha chúng tôi, quả thực là
muốn ép người ta tới chết mà.
Con thỏ
nóng nảy còn cắn người, huống chi chúng tôi khi đó là đang trong giai đoạn nổi
loạn của thời kỳ trưởng thành, giết người không đền mạng, không đem ý tưởng
trong phim Đông Thành Tây Tựu ném giày cao gót lên đầu hắn là nhẫn nhịn có trình
độ lắm rồi.
Giáo
quan sau khi bị chọi đầu óc choáng váng, rốt cuộc đã tìm ra hung khí trên mặt
đất -- hai chiếc dép lê của tôi và Sài Sài, lập tức giận dữ quát: "Dép lê
của ai! Các ngươi lập tức xuống dưới cho ta! Đem theo dép lê của mình! Ta muốn
đối chiếu! Ta muốn tìm ra hung thủ! A..."
Như hắn
mong muốn, vô số đôi dép lê theo cửa sổ ném ra, giống mưa đá hướng về phía giáo
quan ném tới.
Lần
này, hắn đã chọc nhiều người tức giận.
Lắng
nghe tiếng kêu rên của giáo quan dần dần đi xa, tôi và Sài Sài nằm ở trên
giường sắt cứng, trở mình một cái, tiếp tục ngủ.
Lần đó,
bởi vì là tập thể phạm tội, pháp bất trách chúng (không
thể phạt số đông), giáo quan chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Bất quá
di chứng chính là, mỗi lần hắn đến ký túc xá của chúng tôi kiểm tra vệ sinh,
chỉ cần thấy dép lê, liền hai mắt đỏ ké, hàm răng nghiến ken két, làm như dép
lê giết chết cả nhà hắn không bằng.
Lúc ấy,
việc làm tôi và Sài Sài thích nhất chính là thời gian giữa trưa, ngồi ở trên sườn
núi ký đối diện túc xá, ngắm phong cảnh.
Mỗi khi
gần hết giờ ngủ trưa là có thể thấy rất nhiều tên nữ sinh mặt đỏ tai hồng, toàn
thân cơ thể cứng ngắc, cắn chặt hàm răng, khom người lấy tốc độ nhanh chóng
phóng về hướng bên phải. Vài phút sau, mặt mang mỉm cười, dáng vẻ thoải mái mà
đi trở về.
Đều là
một đám bị nước tiểu nghẹn hoảng oa a.
Nói tới
nhà vệ sinh công cộng kia, đúng thực là số một.
Bởi vì
quân doanh của chúng tôi có gần mấy trăm nữ sinh, mà WC kia lại chỉ có hai mươi
cái bồn cầu, bởi vậy giành WC cùng chờ WC thành chuyện trọng yếu nhất trong
cuộc sống quân huấn của chúng tôi.
Mỗi
buổi sáng, trong WC liền xuất hiện một hàng dài, kỷ lục dài nhất là ngoài WC
hơn mười thước.
Mà ở
bên trong, trước từng cái bồn cầu, đều có vài người như hổ rình mồi.
WC là
phi thường đơn sơ, không có cửa, nói cách khác, ngươi