
ơi phiêu tán trong gió.
Kê kê gãy rồi, hoàn toàn chết yểu, nụ cười
của ngươi héo tàn
Hoa rơi kê kê gãy, tính phúc sẽ không trở
lại
Gió bắc loạn, đêm chưa tàn, tương lai
ngươi phải làm sao?
Đi rồi chỉ còn lại tôi và Sài Sài, ở trong
góc, cười điên loạn
Âm nhạc
Kê kê đã tàn tạ, không bao giờ có thể tươi
sáng nữa
Một đêm tình héo úa, khiến ngươi không
cứng được nữa
Đừng tự sát, ngươi còn có hoa cúc chưa tàn
Có thể cùng mãnh nam lên giường, lay động
cả đêm
Ai công ai thụ, tiếng rên rỉ không ngừng
Ngươi mặc trang phục nữ vương đỏ tươi gợi
cảm
Ngươi nhẹ nhàng than vãn khi trời sắp sáng
Một đêm bị xỏ xuyên thật là ngắn ngủi
Kê kê gãy rồi, hoàn toàn chết yểu, nụ cười
của ngươi héo tàn
Hoa rơi kê kê gãy, tính phúc sẽ không trở
lại
Gió bắc loạn, đêm chưa tàn, tương lai
ngươi phải làm sao?
Đi rồi chỉ còn lại tôi và Sài Sài, ở trong
góc, cười điên loạn
Kê kê gãy rồi, hoàn toàn chết yểu, nụ cười
của ngươi héo tàn
Hoa rơi kê kê gãy, tính phúc sẽ không trở
lại
Gió bắc loạn, đêm chưa tàn, tương lai
ngươi phải làm sao?
Hát xong
Lần này, đổi lại là lông mày của Đồng Diêu giống như
làn sóng run rẩy không ngừng
Tôi đắc ý cười cười
Quả táo gọt xong rồi, tôi đưa cho Đồng Diêu, sau đó
lấy tay chùi chùi trên người hắn, lau sạch nước táo dính trên tay
Đồng Diêu để mặc cho tôi chà lau, hắn nhìn quả táo đã
được gọt trơn bóng, đột nhiên nói “Muốn biết tình hình gần đây của Ôn Phủ Mịch
như thế nào không?”
Tay tôi dừng lại trong chốc
lát, sửng sốt ba giây, đột nhiên không nể tình hung hăng nhéo hai điểm nhỏ nổi
lên trước ngực hắn
Đồng Diêu phát ra tiếng kêu đau đớn, hớp một ngụm khí
lạnh, nói “Làm cái gì vậy? Đinh mũ (đầu
ngực) sắp bị ngươi nhéo đứt ra
rồi”
Tôi ra vẻ nói lý lẽ: “Dù sao chúng cũng chỉ là đồ
trang trí, không có tác dụng, còn không bằng nhổ đi”
“Ai nói?” Đồng Diêu hai tay che hai điểm trước ngực
mình, nói “Về sau mẹ em bé không có sữa, ta có thể tạm thời cho em bé bú”
“Ngươi làm sao có thể sinh em bé?” Tôi liếc mắt nhìn
hắn
“Ngươi có thể sinh thì ta cũng có thể sinh” Đồng Diêu
liếc tôi
“Rõ ràng chính là đồng xu, còn giả bộ là máy bán hàng
tự động” Tôi hừ mũi một tiếng
Đồng Diêu vừa cười vừa gặm quả táo, tiếp tục nói “Nói
lâu như vậy rồi ngươi cũng nên trả lời vấn đề của ta đi”
Vẫn là bị hắn nhìn ra, tôi âm thầm khinh bỉ, Đồng Diêu
thật sự đáng ghét
Tôi không dễ dàng mới có thể chuyển đổi đề tài như
vậy, nhưng kết quả một câu nói của hắn lại kéo tôi trở về
Tôi chuẩn bị đoạt lấy dao gọt hoa quả tiếp tục hành
hung uy hiếp, Đồng Diêu lại ra tray trước đem hung khí giấu đi
Tôi nheo mắt lại, duỗi tay chuẩn bị tấn công tiểu kê
kê của hắn
Đồng Diêu nhanh nhạy
đứng dậy chuẩn bị né tránh, vì thế, cái mông hoa lệ của hắn lộ ra liền trở
thành mục tiêu.
Nghĩ đến việc hôm nay không có lý do gì mà bị nhéo,
tôi giận chó đánh mèo với Đồng Diêu, xông lên, mỗi tay cấu một bên mông hắn,
tay trái theo chiều kim đồng hồ xoay tròn 720 độ, tay phải hướng chiều nghịch
kim đồng hồ xoay tròn 720 độ
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng kêu thảm thiết lần thứ hai lại vang lên tại bệnh
viện trong hôm nay
Đang so tài thì tiếng điện thoại của Đồng Diêu vang
lên
Tôi ngừng lại để cho hắn nhận điện thoại
Chắc là điện thoại liên quan đến việc kinh doanh, bởi
vì Đồng Diêu ngay lập tức khôi phục lại bộ dáng đứng đắn
Hắn chính là như vậy, lúc vui đùa thì sẽ điên không ai
bằng nhưng khi công tác thì cũng sẽ nghiêm túc hơn so với bất cứ ai
Lại nói, giờ phút này không trốn còn đợi đến khi nào?
Tôi thừa dịp hắn không để ý, len lén đi ra khỏi phòng
bệnh
Khi trở lại phòng mình, tôi phát hiện Thịnh hồ ly đã
mất tích nên đi đến đứng cạnh cửa sổ
Đang là mùa xuân, màu lá cây xanh tươi khắp nơi, cây
bông gòn đã nở hoa, hương thơm phiêu tán trong không khí.
Bầu trời một màu xanh lam tinh khiết, êm dịu, vô hại
Tôi vươn tay ra hướng về ánh mặt trời, đầu ngón tay
trong phút chốc bỗng như trong suốt, giống như sáng lên một ánh lửa màu cam
Lật lòng bàn tay lại, tôi nhìn thấy nốt ruồi màu nâu
trong lòng bàn tay
Nhìn giống như một giọt nước mắt được điêu khắc
Muốn biết tình hình gần đây của Ôn Phủ Mịch không? Vừa
rồi Đồng Diêu đã hỏi như vậy?
Tôi đương nhiên biết, hai người họ vẫn luôn giữ liên
lạc
Thật ra, tôi rất muốn biết Ôn Phủ Mịch hiện tại như
thế nào, nhưng tôi sợ, sợ sẽ nghe được những chuyện không muốn nghe, sợ lòng
mình lại đau như muốn nổ tung
Cho nên tôi tận lực trốn tránh, trốn tránh tất cả mọi
thứ liên quan đến Ôn Phủ Mịch.
Giống như hắn từ trước đến nay chưa từng xuất hiện
trong cuộc đời của tôi.
Nhưng chỉ là giống như
Ánh mắt nhìn chăm chú vào ánh mặt trời, suy nghĩ dần
dần rời rạc, tôi lại nghĩ về quá khứ.
Sau kỳ nghỉ hè năm lớp 12 là thời gian bước vào trường
đại học
Tôi học khoa y, còn Ôn Phủ Mịch thì lại học khoa kiến
trúc, chúng tôi ở xa cách hai đầu thành phố.
Tuy rằng thời gian gặp mặt ít nhưng tình c