
ng lên 6 tệ năm, làm hại tôi
không thể không từ chỗ nhóc ăn mày này đổi tiền lẻ.
Lấy
xong, cũng không thèm nhìn tới tên ăn mày một cái, mặt không đỏ tim không đập
tiếp tục bình tĩnh đi lên phía trước. Nhưng đi tới đi tới, đột nhiên cảm thấy
có một ánh mắt phẫn nộ nóng rực đốt cháy lưng, kỳ lạ!
Ở trước
cửa bệnh viện có một quán bán mì thịt bò đặc biệt hợp khẩu vị của tôi, nhưng
vừa nghĩ tới giá tăng thêm 5 mao, tôi liền đau lòng, cho nên lấy ba muỗng lớn
dầu cay bỏ vào trong tô mì, lúc này mới cảm thấy tâm lý cân bằng một chút,
nhưng xuống tay hơi nặng, quá cay, không thể không móc tiền mua bát cháo ngân
nhĩ, hết 3 tệ, lỗ nặng!!!
Tuy
rằng trong bệnh viện có căng tin, nhưng mọi người vẫn là không hẹn mà cùng lựa
chọn đi ra ngoài ăn cơm.
Không
thể trách chúng tôi, chính là căng tin bệnh viện làm đồ ăn thật sự là rất có
trình độ kỹ thuật cao.
Ở căng
tin đại học trước kia của chúng tôi, chuyện quá đáng nhất chính là trung bình
cứ ba hạt cơm là một hạt cát, hoặc là món thịt xào ớt chỉ có thể mượn kính hiển
vi của khoa vật lý để tìm thịt.
Nói
chung, vẫn là bình thường, tựa như cân thiếu mấy gram, lừa chút tiền.
Nhưng
căng tin bệnh viện này của chúng tôi, không chỉ có là lừa tiền, còn lừa mệnh a.
Tự mình
trải qua, tôi đi làm ngày đầu tiên thì không quen biết ai, cũng không rõ tình
huống, ngu ngốc chạy tới căng tin ăn cơm trưa. Bên trong có thể gọi làtrước
cửa có thể giăng lưới bắt chim a (hết
sức yên tĩnh, vắng như chùa bà đanh), lúc ấy tôi liền cảm
thấy có chút bất an. Tiếp theo đại thẩm múc cơm nhìn thấy tôi, giống như thấy
con gái thất lạc nhiều năm của mình, trong mắt lóe lệ quang, liều mạng nhét cơm
vô gà-mên của tôi, còn lẩm bẩm nói, đợi lâu như vậy, rốt cuộc có người mới tới
dùng cơm.
Lấy
xong cơm, tôi ôm hộp cơm, mãnh liệt ăn đến một nửa, lại đột nhiên phát hiện bên
trong cư nhiên có con ốc sên vẫn còn chậm rãi di động rõ ràng!
Phần
thịt cổ lòi ra ấm ấm mềm mềm, giữa vỏ và thân thể là chất nhầy, còn có hai cái
râu đong đưa trái phải, quả thực là muốn bao nhiêu khủng bố có bấy nhiêu khủng
bố.
Tôi
chạy vào toilet, ói ra đất trời tăm tối.
Sau đó,
tôi từ trong miệng đồng nghiệp, nhận thức được chỗ đáng sợ của cái căng tin
này.
Cho tôi
một cây bánh quẩy, tôi có thể dùng nó nhấc lên toàn bộ địa cầu.
Cho tôi
một viên bánh vừng, tôi có thể dùng làm điểm tựa cho bánh quẩy.
Cho tôi
một cái bánh nướng, tôi có thể đập gãy cây bánh quẩy[5'>
Nghe
nói, sau khi người đến căng tin ăn cơm giảm xuống, tỉ lệ tử vong của bệnh viện
cũng đồng thời giảm mạnh.
Cho nên
tôi nói, độ hung tàn của căng tin này quả thực sẽ nhanh chóng vượt qua quân
đoàn 731 của Nhật Bản[6'>.
Ăn xong
mì thịt bò, tôi đứng dậy, vừa đi đến thang máy bệnh viện, vừa hồi tưởng giấc
mộng hồi sáng.
Freud[7'> đại
thúc nói, mộng, không phải điều vô căn cứ, không phải không có ý nghĩa, không
phải vớ vẩn.
Khi
ngươi nằm mộng, không có cái gì là vớ vẩn hết.
Thí dụ
như sáu người bệnh hoạn cởi quần sáng nay, thí dụ như khi trên trời rớt xuống
USD nện trên đầu của tôi thì lại biến thành phân vàng chóe, lại thí dụ như Ôn
Phủ Mịch đột nhiên từ nước Mỹ trở về gõ cửa nhà của tôi, nói, Hàn Thực Sắc ta
vẫn chưa quên ngươi...
Dừng
dừng!!!
Sao lại
nghĩ tới hắn?
Tôi
nhắm mắt lại, điên cuồng lắc đầu, quên quên quên, nhanh nhanh quên hắn cho ta!
Lắc lắc
hơn nửa giờ, tôi mới dừng lại.
Trợn
mắt, cuối cùng phát hiện toàn bộ người trong thang máy đang dùng ánh mắt gặp
quỷ nhìn tôi.
Tôi hít
sâu, nhẹ giọng giải thích: "Không sai, tôi đang say thuốc.” (thuốc
lắc)
Nói
xong, mở cửa thang máy, lưu lại đám người đang ngã xuống đất không dậy nổi,
bước nhanh đi ra ngoài.
Đi vào
trong phòng, thay áo blouse, sửa sang lại cái bàn, bắt đầu lật xem tạp chí số
mới ra《tri âm 》.
Vừa xem
hết một bài báo, vị bệnh nhân đầu tiên của hôm nay đến đây.
Là một
vị đại thúc, trên dưới bốn mươi tuổi, một vòng giữa đỉnh đầu đã trở thành Địa
Trung Hải, chỉ có thể áp dụng nguyên tắc địa phương duy trì
trung ương, dùng tóc xung quanh thật cẩn thận che lại da đầu màu
đỏ tươi.
Mà đi
cùng ông ta là một vị phụ nữ trung niên "vẻ mặt quan tâm", có lẽ
chính là vợ của đại thúc này.
Tôi
hỏi: "Làm sao không thoải mái?"
Vị đại
thúc này phỏng chừng là đã quen với tình huống này, đối với bác sĩ nữ như tôi
không thèm để ý chút nào, văng nước miếng đưa tay chỉ, nói: "Phía dưới
không thoải mái."
Nói vô
nghĩa, đàn ông tới nơi này người nào không phải phía dưới không thoải mái,
không lẽ ngươi đau răng còn tới tìm ta? Tôi đổ mồ hôi, chỉ phải tiếp tục truy
vấn: "Cụ thể bệnh trạng thế nào a?"
Đại
thúc nghĩ nghĩ một chút, nói: "Ngứa, còn xuất hiện một ít vật lạ."
Tôi chỉ
chỉ bình phong bên cạnh: "Đến bên trong đi, ta kiểm tra một chút."
Ông ta
nghe theo, theo tôi đi vào sau bình phong, cởi quần.
Tôi
nhìn thoáng qua, nhất thời minh bạch, há mồm, nói ra bốn chữ tên bệnh.
Lời vừa
ra khỏi miệng, mới biết được chính mình thật lỗ mãng: đại thúc này xác định là
trốn vợ ra ngoài làm bậy mới có thể mắ