
ùng là thoa
son.
Từng
cái theo trình tự, không thể qua loa.
Trước
kia lúc học đại học xem ngôn tình tiểu thuyết bị trúng độc, cho rằng chỉ cần
ngửa mặt lên trời, tiếp theo cắt mái tóc mì sợi ngây thơ là có thể trở thành cô
bé lọ lem, chờ vương tử giàu có đẹp trai cứu thoát ra từ tay một đám con gái
xấu xí diêm dúa, phấn son nồng nặc, sau đó được mang vào đôi giày thủy tinh.
Vì thế,
tôi nhất quyết không xài bất cứ đồ trang điểm gì, ngay cả son dưỡng môi cũng
không dùng.
Nhưng
sau đó rốt cuộc tỉnh ngộ, nữ chính trong tiểu thuyết có làn da đẹp cho dù không
trang điểm, dưới ánh mặt trời vẫn hiện lên trắng nõn, trong suốt không khuyết
điểm, lông mi trời sinh vừa dày vừa cong, môi không son mà đỏ, người ta là trăm
năm mới có một cái a.
Nhìn đi
nhìn lại chính mình, môi khô nứt nẻ, làn da ngâm đen bóng dầu, hai mắt vô thần,
dạng này ngửa mặt hướng lên trời chỉ có thể chờ thăng thiên (chầu
trời).
Hơn nữa
mấy mỹ nữ giống nhân vật phụ phản diện ngày nay cũng không ngốc, ai lại tự
nhiên không có việc trét tương lên mặt, bôi máu lên môi a. Người ta người người
ăn mặc hở hang, làn da trong suốt, ánh mắt hữu thần, lại vẫn là hình tượng
trong veo như hoa phù dung dưới nước (Thủy
Phù Dung = hoa sen [1'>
Trong
lúc nghĩ đông nghĩ tây, tóc đã sửa sang lại xong, quần áo cũng mặc đẹp, tôi cầm
lấy túi xách ra cửa.
Sau khi
tôi tốt nghiệp đại học y khoa, cha tôi vỗ ngực nói, con gái, cha nhất định nhờ
vả người ta cho con dễ dàng vào làm ở Bệnh viện ba cấp hạng A[2'>. Tôi
rất cao hứng, còn cho rằng chính mình trước kia là mắt bị mù, cư nhiên cho rằng
cha tôi là một người không học vấn không nghề nghiệp, quả thực là bất hiếu.
Quả
nhiên, cha tôi thực hiện được lời hứa, đi móc nối quan hệ, đem tôi dễ dàng nhét
vào Bệnh viện ba cấp hạng A -- bất quá, lại là một bệnh viện nam khoa.
Nói
cách khác, mỗi ngày tôi đều nhất định phải tiếp xúc với những vấn đề… của đàn
ông.
Thật sự
là làm cho người ta nghẹn họng không nói được lời nào.
Bất quá
cũng có chỗ tốt, từ khi tôi tiếp nhận công việc mỗi ngày kiểm tra tính khí quan (cơ
quan sinh dục) của các đồng chí nam,
danh sách xem mắt của tôi trên tay mẹ liền bị xếp xó, làm cho tôi vô cùng vui
vẻ thoải mái.
Ban đầu
công tác thì còn cực kỳ hứng thú, dù sao thì không phải ba thì năm ngày[3'>, còn
có thể có xuất hiện một hai trai đẹp.
Đó
chính là ngày vui sướng nhất, bởi vì tôi có thể bề
ngoài nghiêm túc nội tâm dâm tại ban ngày ban mặt trời
đất sáng sủa công khai giở trò ăn đậu hũ của trai đẹp, cuối cùng còn bắt trai
đẹp bỏ tiền nộp phí.
Ngay cả
Võ Tắc Thiên tỷ tỷ cũng không có được khả năng này a, tôi tự hào.
Nhưng
lâu ngày, thần kinh dần dần tê liệt, xem nhiều cái đó của đàn ông liền nhàm
chán, mỗi ngày nhìn một đống lớn nấm đùi gà lắc lư trước mắt. Hơn nữa, cho dù
là siêu cấp đại mỹ nam, nhưng bày ra cho tôi xem bộ phận mang theo bệnh ghê
tởm, chẳng nói nổi chút mỹ cảm nào cả.
Cho nên
hiện tại, mỗi ngày tôi mặt không chút thay đổi ngồi ở trong phòng, chờ bệnh
nhân tiến vào, cởi quần, kiểm tra, kê đơn, giao tiền, đi ra, tiếp theo lại gọi
một tiếng: "Vị tiếp theo."
Có một
ngày, Sài Sài giống như có suy nghĩ gì nói: "Thực Sắc, tao cảm thấy công
việc của mày cùng lao động tình dục không có gì khác nhau a."
Đồng
Diêu tán thành: "Hơn nữa mày còn mặc áo blouse, quả thực là đồng phục
quyến rũ."
Tôi
không có lời gì mà chống đỡ, im lặng chấp nhận.
Bệnh
viện nam khoa tôi đang công tác nằm trên đường đối diện nhà trọ của tôi, mỗi
ngày đi làm rất là thuận tiện, chỉ cần đi qua một cái đường hầm là tới.
Hai bên
đường đều có mấy tiệm bán hàng rong, ví như đĩa lậu, cúc áo dây buộc tóc linh
tinh, nhưng một tháng gần, nơi này có thêm một tên ăn mày.
Tên ăn
mày này nhìn qua tuổi còn nhỏ, khoảng mười bảy mười tám tuổi, luôn cầm một cây
đàn violon, không ngừng kéo. Nói thật, đứa nhỏ này xác thật trên người có một
khí chất nghiêm nghị bất khả xâm phạm.
Bởi vì
tôi không có tế bào âm nhạc, không những đồng ý với mỹ nữ Lưu Diệc Phi
"Đánh đàn dương cầm cùng đánh bông[4'> không
khác nhau nhiều lắm", so sánh của tôi còn cao hơn nàng một bậc, tôi cho
rằng kéo đàn violon cùng kéo (cưa) gỗ
không khác biệt nhiều lắm, cho nên thật sự tôi không rõ lắm đứa nhỏ này kéo đàn
hay hay dở.
Lại nói
thật, tuy rằng trên mặt cậu ta đen đen, nhưng khái quát nhìn ra được, diện mạo
tuyệt đối không tồi. Hơn nữa ánh mắt rất đẹp, lấp lánh như sao, dịu dàng như
nước, phỏng chừng là - vì đói mà ra.
Đây là
nói có căn cứ sự thật, tôi hai ngày nhịn ăn giảm béo, lúc đói bụng đến mức
trước ngực dính sau lưng, ánh mắt sẽ sáng lên, thấy người lóe lục quang, thấy
đồ ăn lóe hồng quang, thiếu chút nữa bị cục giao thông tóm đi làm đèn xanh đèn
đỏ có trí thông minh nhân tạo.
Nhìn
đứa nhỏ này, lòng tôi nhất thời nảy sinh thông cảm, liền lấy ra một tệ, để vào
trong cái hộp giấy nhỏ trước mặt cậu ta, sau đó -- từ bên trong lấy ra hai đồng
5 mao. (hai
đồng 5 mao = 1 tệ)
Gần
nhất giá cả thức ăn tăng lên, mì thịt bò từ 6 tệ tă