
“Đông” một tiếng, con hồ ly kia lại dám xông
vào.
Tôi lúc này sợ đến mức tay chân như nhũn ra, miệng mồm
run rẩy.
Hồ ly hai mắt bốc hỏa, gương mặt tràn đầy tức giận,
hắn bước một bước lớn vọt nhanh tới trước mặt tôi, sắc mặt âm trầm nói: “Hàn
Thực Sắc, ngươi nghĩ là ngươi có thể trốn đi đâu?”
Tôi bị khí thế này uy hiếp tới mức run như cầy sấy, vì
mạng sống tôi nhanh chóng chạy lên giường nằm thẳng cẳng, tay chân biến thành
hình chữ “đại” (大) nhắm mắt nói “Đến đây đi, đến đây đi, đè ta đi, đè
ta đi! Hết sức chà đạp bông hoa mỹ miều ta đi, ngươi muốn thế nào ta cũng sẽ
không phản kháng”
Trong đuôi mắt của hồ ly có một tia thị huyết đen tối,
hắn gằn từng câu từng chữ “Tiểu đệ của ta bị ngươi làm sợ tới mức rụt lại trong
bụng, rốt cuộc ra không được! Hàn Thực Sắc, hôm nay ta sẽ làm cho ngươi đền
mạng”
Nói xong hắn bổ nhào lên, hai tay giữ đầu của tôi,
giống như khui chai nước ngọt mà liều mạng xoay vòng vòng.
Không bao lâu, cái cổ của tôi trở thành hình dáng của
cái bánh quai chèo, đầu quay ra sau lưng, cúi đầu phát hiện bộ ngực đâu không
thấy, chỉ thấy hai cái xương bả vai, nhất thời gào khóc.
Cái cúp B lộng lẫy của ta a, ngươi cứ như vậy mà bỏ ta
rồi.
Thế nhưng con hồ ly đáng sợ này không chịu dừng tay,
hắn đưa tay vào miệng tôi, từ bên trong móc ruột ra, đặt trên cổ tôi không
ngừng quấn a quấn a.
Tôi nhất thời không thể hô hấp, sắc mặt đỏ bừng, khó
chịu thở dốc.
Nhưng vì gốc rễ hồ ly bị thụt vào trong bụng nên hồ ly
tuyệt không thương hương tiếc ngọc, trên mặt hắn tràn đầy sát ý, gắt gao mà
quấn lấy.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, tôi hét lớn một tiếng
“Ta sắp bị nghẹt chết rồi.”
Tiếp theo liền mở mắt ra.
Lúc này mới phát hiện chính mình bị bao ở trong chăn
không thở được.
Hèn gì mới mơ thấy cơn ác mộng như vậy.
Tôi lau đi mồ hôi ngồi dậy.
Chợt phát hiện Sài Sài đang cầm hộp kem ngồi bên
giường, dù bận vẫn ung dung nhìn tôi.
Tôi sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần,
vỗ vỗ ngực nói, “Mày làm ơn mỗi lần bước vào nhớ báo một tiếng được không,
người dọa người sẽ hù chết người đấy”
Aiz, lúc trước thật không nên đem chìa khóa đưa cho
nó.
Sài Sài không để ý tới tôi, khuôn mặt trong veo kia có
ý vị cười như không cười.
Tôi ngửi thấy mùi vị không thích hợp nói: “Mày làm sao
vậy?”
Đôi môi Sài Sài đỏ bừng, cười đến ý tứ hàm xúc không
rõ: “Tao dường như nghe thấy vừa rồi mày ở trong mộng nói ‘Đến đây đi, đến đây
đi, đè ta đi, đè ta đi! Hết sức chà đạp bông hoa mỹ miều ta đi, ngươi muốn thế
nào ta cũng sẽ không phản kháng’, lẽ nào, là có bạn trai mà giấu diếm chúng
tao?"
Tôi thản nhiên giải thích: "Tao dục hỏa đốt
người, không cẩn thận mơ thấy mộng xuân."
Hơn nữa còn là một cơn mộng xuân đáng sợ.
Tiếp theo, tôi lại nhìn nàng, hỏi: "Sao mày lại
tới đây?"
"Mày quên rồi hả?" Sài Sài nhắc nhở:
"Hôm nay Đồng Diêu xuất viện."
Tôi vỗ vỗ ót, lúc này mới nhớ lại chuyện này, vội thâm
sâu mà cười nói: "Mọi thứ chuẩn bị xong hết chưa?"
"Yên tâm." Sài Sài chỉ vào cái hòm bên cạnh,
nở nụ cười đen tối: "Chắc chắn là đã làm đúng theo yêu cầu của chúng ta”
"Hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc
hắc." Tôi đem ngón tay cái bên phải cùng ngón trỏ tách ra, đặt ở phía dưới
cằm, làm ra biểu cảm dâm tiện tà ác nhe răng cười nói: "Như vậy chúng ta
cứ chờ xem sắc mặt tái nhợt của tên Đồng Diêu kia đi”
"Không sai." Sài Sài ăn xong tay còn dính
kem, tao nhã cúi xuống lau lau, sau đó đứng dậy "Thùng thùng thùng thùng
đông" mà nhảy lên.
Tôi nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, còn tưởng rằng cây
kem kia có chứa chất kích thích gì.
Cứ như thế nhảy khoảng một phút đồng hồ, có người bắt
đầu kịch liệt gõ cửa nhà của tôi.
Cách một cánh cửa, tôi vẫn có thể cảm giác được một
luồng ý chí chiến đấu nóng rực như muốn thêu cháy cả vũ trụ.
"Để tao mở cho" Sài Sài chậm rì rì đi đến
trước cửa, lại chậm rì rì mà đánh giá người mới đến, chậm rì rì hỏi han:
"Có chuyện gì không?"
Thấy nàng có bộ dáng này, cái mũi mẫn cảm nhiều chuyện
của tôi lại bỗng nhiên ngửi thấy được có mùi vị gian tình.
Vì thế, tôi cứ thế chân trần chạy nhanh tới nhìn, thế
nhưng lại phát hiện người đang đứng dưới lầu là Tiêu Phong?!
Vài ngày không gặp, Tiêu bang chủ vẫn như trước khỏe
mạnh uy vũ, đáng tiếc, đầu tóc hình như có chút hỗn độn, mà dưới mắt là một
quầng thâm đen sì, vừa thấy đã biết, tuyệt đối là bị Sài Sài đánh thức.
Quả nhiên, Tiêu Phong vừa thấy người mở cửa chính là
Sài Sài, hai mắt trợn to, giống như muốn đem nàng nuốt vào.
Người ta đang định mở miệng, Sài Sài đã đánh đòn phủ
đầu: "Uy, Đại tinh tinh, anh không có việc gì thì gõ cửa làm chi, chẳng lẽ
không biết chúng tôi đang ngủ hay sao? Anh rốt cuộc có một chút đạo đức công
cộng nào không? Đừng trách tôi không có việc gì cảnh cáo anh trước, con người
ngủ không đủ giấc, tính tình sẽ không được tốt, khi tôi cùng bạn của tôi tính
tình bị làm hỏng, chúng tôi cũng không thể cam đoan không có chuyện gì xảy ra
với anh."
Tiêu bang chủ bị một chút trách móc làm sợ run, sau
một hồi bình tĩnh, mới giật mình giác ngộ, Sài Sài đem lời k