
đầu kinh niên. Mỗi một lần đau đầu là một
lần nàng lại hối hận, lúc ấy chắc hẳn là đầu óc nàng có vấn đề, bằng không làm
sao lại ngu ngốc như vậy, đồng tình với gã đàn ông trung niên kia trở về nhà
a...
Chắc chắn, chắc chắn là như vậy!
Hối hận quá đi!!!!
Tiêu Tiêu chưa bao giờ cảm thấy hối
hận như bây giờ, cả Phú Quý lâu này đều như tường đồng vách sắt kiêm thiên la
địa võng, chưa kể nàng là người thường, cho dù là chim cũng đừng nghĩ bay được
ra ngoài. Xem ra đôi phụ mẫu này đã quyết tâm giam lỏng nàng bằng được đây.
Việc khiến nàng muốn giậm chân nhất
là cuối cùng nàng cũng biết được nguyên nhân mà tên Tụ Bảo này trốn khỏi nhà
mấy tháng không trở về, chính là bởi vì hắn bị bức hôn…
Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ biết,
trong tình huống phụ mẫu hai mắt đẫm lệ tấn công như vậy, hắn chỉ có hai lựa
chọn, hoặc là gật đầu nhắm mắt đưa chân, hoặc là cũng chỉ còn cách trốn nhà bỏ
đi. Tụ Bảo rất có khí khái lựa chọn cách giải quyết thứ hai, thành ra bây giờ
nàng phải gánh chịu hậu quả thay hắn, rơi vào cái hoàn cảnh khó khăn này, không
thể đi ra ngoài nửa bước.
Hận a… —— Đừng nói đi ngủ, muốn đi
vệ sinh cũng có người đi theo phục vụ, thật sự là khổ tám đời..
“Lại đây, lại đây, tôi vừa biết một
tin mới nhất, nghe đồn Nguyệt Ngọc tiểu thư kia có bệnh gì đó không tiện nói
ra, thiếu gia nhà chúng ta không muốn cưới nàng nên hôm đó mới chạy trốn.”
“Hả? Không thể nào, người ta chính
là võ lâm đệ nhất mỹ nữ a?”
“Đệ nhất mỹ nữ thì sao, không thể
mắc bệnh được hả.”
“À à, ta cũng nghĩ như vậy mà,
thiếu gia võ công cao như vậy, làm sao lại sợ Lạc đại hiệp mà bỏ trốn. Không có
khả năng.”
“Ai da, nhưng mà người ngoài không
nghĩ như vậy a, bây giờ việc này đã lan truyền khắp nơi rồi, mà thiếu gia lại
không chịu giải thích, nên không trách bọn họ đoán mò được.”
“Nhưng chuyện Nguyệt Ngọc tiểu thư
có bệnh không tiện nói ra cũng quá đáng ngờ đi. Có thể là do kẻ nào đó ghen tị
với mỹ mạo của nàng nên bịa đặt tin đồn ác ý hãm hại nàng ta a?”
“Cái đó ai mà biết, không có lửa
làm sao có khói, có lẽ là sự thực đó.”
Tiêu Tiêu núp ở phía sau hòn giả
sơn, nghe được rõ mồn một. Ở bên cạnh, gã đàn ông trung niên cũng nghiêng lỗ
tai vô cùng cẩn thận nghe ngóng, gã rất sợ bỏ qua mất thông tin gì, thật sự là
bọn họ tám chuyện đã thuộc vào hàng cao thủ.
“Mấy ngày nay ta nghĩ đi nghĩ lại,
cảm thấy nguyên nhân thực sự khiến thiếu gia bỏ chạy không phải là như vậy đâu”.
“Hả? Ngươi phát hiện ra tin gì mới
sao?” Mấy tỳ nữ hứng trí bừng bừng.
Người kia vẻ mặt khinh thường nhìn
đám tỳ nữ hồi lâu trong miệng mới tuôn ra một tràng:
“Các ngươi xem xem, thiếu gia đã
hai mươi hai tuổi rồi, mấy tháng trước lại vì chuyện hôn nhân đại sự mà bỏ
trốn, các công tử khác bằng tuổi ngài ấy đều đã làm cha rồi.”
“Đúng vậy – Đúng vậy, sao nữa?”
Tò mò muốn chết, lại còn úp úp mở mở.
“Lần này thiếu gia luận võ chắc hẳn
chủ yếu là vì Nguyệt Ngọc tiểu thư tuyển chọn hôn phu.”
“Đúng vậy — Đúng vậy, sau đó
thì sao?”
“Thiếu gia nhất quyết bỏ chạy như
vậy, Nguyệt Ngọc tiểu thư chắc chắn sẽ không mơ tưởng gì tới ngài ấy nữa. Sau
đó, thiếu gia có thể ung dung tự tại hưởng thụ cuộc sống độc thân mà lão gia
phu nhân lại không thể làm gì được. Ngài ấy thật ra đã tính toán vô cùng chu
toàn a....”
“Nói!Trọng! Điểm!” Một nữ tì không
chịu nổi cái kiểu nói chuyện úp úp mở mở của hắn nữa, không kiên nhẫn nổi hét
lớn.
“Đã nói được một nửa rồi, ngươi vẫn
còn không hiểu sao. Ý của ta là thiếu gia căn bản không thích nữ nhân ha ha!”
“Ý ngươi là? Cái Long Dương đó của
thiếu gia?!” Một tiếng thét chói tai vang lên.
Tất cả mọi người thoáng cái đều
lặng im phăng phắc, rồi sau đó lại bắt đầu xì xào bàn tán, ngươi một lời ta một
lời, cứ như vậy đưa ra vô số nguyên nhân giải thích.
Tiêu Tiêu đứng sau hòn giả sơn vẻ
mặt cười mà như không. Thật cảm phục óc tưởng tượng phong phú của các nàng.
Người đàn ông trung niên bên cạnh thì hai mắt rưng rưng, mang theo một tia căm
giận, sao bọn chúng lại có thể xuyên tạc hãm hại thiếu gia như vậy, thật quá
đáng! Hắn sôi máu muốn xông ngay ra ngoài nói toạc ra chân tướng sự tình, nhưng
lại sợ phá hủy chuyện đại sự thiếu gia, trong lòng vô cùng đắn đo, khó xử.
Mấy hôm nay suốt ngày nghe những
lời đồn đãi này, Tiêu Tiêu cũng không để bụng chuyện đó, việc đôi phụ mẫu kia
liên tục bức hôn mới khiến cho nàng phải nhức đầu, đó cũng là chuyện phiền toái
nhất.
“Tài thúc này, ngươi không biết là
tỳ nữ ở Phú Quý lâu của chúng ta đều rất thú vị sao.”
Thú vị? Người đàn ông trung niên kỳ
quái nhìn Tiêu Tiêu, suy nghĩ của thiếu gia thật sự là càng ngày càng cổ quái.
Nói ngài ấy có bệnh ở cái đó thế mà ngài ấy cũng không tức giận, mặt lại vẫn
không đổi sắc còn khích lệ hạ nhân. Quái đản thật.
Tiêu Tiêu hướng ánh mắt về phía hắn
cười to, ngươi đương nhiên là không thể hiểu được rồi. Nàng hừ một tiếng rồi
quay trở về phòng.
Những người ở phía sau bắt đầu rụng
rời tay chân, bọn họ vừa nói chuyện rôm rả như vậy, thiếu gia sẽ không nghe
được chứ… không phải chứ… chắc là không phải đâu…