
hứ lỗi.”
Tiêu Tiêu lập tức xua tay: “Không
sao, không sao, ta sao chấp nhặt một tiểu hài tử được chứ.” Thiệt là, thực
ra thì nàng đang rất muốn trừng trị con nhóc kia một trận đây. Tiêu Tiêu nhẫn
nhịn quay đầu lại đổi đối tượng: “Không biết Lạc đại hiệp hôm nay đến đây là có
chuyện gì?”
Lạc đại hiệp nhìn nhìn bạch y nữ
tử, lại nhìn nhìn tiểu cô nương, cuối cùng lại nhìn nhìn Tiêu Tiêu, rồi mới lên
tiếng: “Chắc là Tụ Bảo huynh cũng đã nghe đồn, Nguyệt Ngọc tiểu thư muốn gả cho
huynh.”
Đúng vậy a, chính vì vậy nên ta
mới đang đau đầu đây, Tiêu Tiêu nén giận trừng mắt nhìn hắn, đều tại ngươi,
chẳng có điểm gì tốt cả, mỹ nhân tới tay rồi mà vẫn còn để chuồn mất, làm hại
đầu óc mình bị tổn thương, thật phiền toái.
“Hiện tại Nguyệt Ngọc tiểu thư đang
có mặt ở đây, nàng muốn biết suy nghĩ của ngươi đối với việc này như thế nào.”
Gì cơ? Nguyệt Ngọc kia đang ở đây?
Tiêu Tiêu vội vàng đánh giá bạch y nữ tử trước mặt, chẳng trách cô ta phải che
mặt, võ lâm đệ nhất mỹ nữ, sao có thể tùy tùy tiện tiện lộ mặt cho thiên hạ
ngắm nhìn được: “Kỳ thật ngày đó tỉ thí ta đã chạy trốn, nên có thể nói là
đã đánh mất tư cách, Lạc đại hiệp văn võ song toàn, là là người chồng tốt nên
được chọn.”
Lạc đại hiệp lắc
đầu, “Có một số việc ta nghĩ Tụ Bảo huynh đã biết, ta không hề có ý
định với cao mà nhắm tới Nguyệt Ngọc tiểu thư. Chỉ có điều trước khi tổ
chức đại hội võ lâm bốn tháng, vợ ta đã bị bắt đi, bọn chúng yêu cầu ta khi tỉ
thí nhất định phải chịu thua. Ta vốn định sẽ chịu thua huynh trên võ đài đồng
thời cũng muốn tìm hiểu rõ chuyện này, nhưng không ngờ huynh lại không đánh mà
chạy, thật ngoài sức tưởng tượng của ta.”
Thì ra ngươi cũng là bị buộc lên
tỉ thí a…Tiêu Tiêu trong lòng trầm xuống, không khỏi sinh ra cảm khái với
người trong giang hồ như hắn. Hóa ra cả hai lên võ đài chiến đấu mà
không ai tự nguyện, thật sự là việc vô cùng kỳ quái.
“Sau này ta biết chuyện ngươi muốn
giúp đỡ nạn dân Hoàng Hà thì mới hiểu được nguyên nhân. Vì vụ cá cược lớn như
vậy, ngươi có thể làm ra hành động lâm trận bỏ chạy như vậy thật quá tuyệt. Sự
gan dạ và trí tuệ sáng suốt của ngươi đã làm ta cực kì khâm phục.”
Tiêu Tiêu tuôn mồ hôi ầm ầm… Không
ngờ nàng chạy trốn như vậy cuối cùng lại được coi là anh hùng. Ha ha, nếu như
không phải nàng nhát gan có lẽ sự tình cũng sẽ không biến thành như vậy, ai
biết cuối cùng Lạc đại hiệp lại vẫn bại dưới tay ta đâu. Xem ra nàng quyết
đinh chạy trốn quả thật là hành động sáng suốt.
Tiêu Tiêu lau lau mồ hôi lạnh trên
trán: “Ngài quá khách khí rồi.”
Trung niên nhân đứng bên cạnh mắt
lại ầng ậng nước: “Thiếu…gia…”
Lạc đại hiệp ôm quyền: “Tụ Bảo
huynh khiêm tốn rồi.”
“Nhưng mà cho dù là thế, thế
nhưng Nguyệt Ngọc cô nương đã thề..., nàng cũng không nên gả cho ta…” Thanh
âm nhỏ dần, Tiêu Tiêu liếc nhìn Nguyệt Ngọc trước mắt, nàng không thế tiêu hóa
nổi chuyện này, tốt nhất là phải làm cho vị cô nương Nguyệt Ngọc này từ bỏ ý
định lấy nàng đi.
“Không không, trên thực tế trận này
luận võ người thua là ta, Tụ Bảo huynh mới đích thực là người thắng.” Lạc đại
hiệp vội vàng giải thích: “Với nhân phẩm và võ công của Tụ Bảo huynh, thì chỉ
có huynh mới xứng cùng Nguyệt Ngọc tiểu thư kết tóc xe tơ.”
Ngươi cảm thấy xứng nhưng ta không
thấy!!! Hai nữ nhân thì có thể nói chuyện yêu đương gì chứ, sặc. Tiêu Tiêu
trong lòng ước gì cái cô nương Nguyệt Ngọc này có thể nhanh chóng biến mất, dễ
giải quyết nhanh gọn một nỗi phiền phức.
“Huynh không thích Nguyệt Ngọc tiểu
thư sao? Nàng chính là đệ nhất mỹ nhân võ lâm đó.” Tiểu cô nương đột nhiên chạy
đến trước mặt Tiêu Tiêu, mở to đôi mắt đáng yêu, tò mò hỏi.
“Không… Kỳ thật… Không phải huynh
không thích Nguyệt Ngọc tiểu thư…Mà là… Này…ừm…” Tiêu Tiêu nghiêng đầu, cố gắng
nghĩ từng câu chữ, Nguyệt Ngọc hiện đang ở ngay trước mắt, lại không thể cự
tuyệt lỗ mãng được, thật sự là phiền toái a.
“Như vậy tức là huynh thích nàng,
muốn cưới nàng phải không?” Tiểu cô nương liền tấn công ngay lập tức, không để
cho nàng kéo dài thời gian một chút. Ánh mắt như nước hồ thu cười đến cong
cong.
“Đúng vậy, ý tứ của cục cưng nhà ta
chính là như vậy!” Đột nhiên từ cửa nhảy ra hai thùng nước, song thân Tụ Bảo
chẳng biết đã trốn ở bên cạnh nghe lén từ lúc nào.
Tiêu Tiêu kêu thảm thiết, “Cha!
Mẹ!”
Thùng nước mẫu thân lờ nàng đi,
bước nhanh tới trước mặt Nguyệt Ngọc, cầm hai bàn tay nàng: “Tốt! Tốt lắm!
Thực ra trong lòng cục cưng nhà ta rất vui mừng đó, nó trời sinh đã hay thẹn
thùng, có tình cảm nhưng không dám nói đâu, ta đây thay nó quyết định chọn con
làm nương tử.”
Thùng nước phụ thân đứng bên cạnh
vuốt râu, trong mắt rưng rưng, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Tiêu Tiêu phát điên: “Không đúng,
mẹ, ta không phải có ý này, ta...”
“Tốt lắm! Cứ như vậy! Gia cô nương
muốn gả cho con chính là hồng phúc kiếp trước con đã tu mà được đấy. Không cho
phép con lại nói lung tung nữa!”
Thùng nước phụ thân cắt ngang lời
nàng, khiển trách ra lệnh.
“Nhưng mà