
bây giờ không còn
nhớ bất cứ chuyện gì của trước đây nữa.”
Hình Thất lập tức ngồi dậy, trên
mặt hiện lên vẻ tức giận: “Nàng đã quên toàn bộ rồi? Ta theo lời thề cưới
nàng, nàng còn muốn thế nào nữa?!” Nữ nhân này từng khóc lóc thảm thiết cầu
xin hắn cưới nàng, khóc đến mức nước mắt không thể ngừng lại được, thế nhưng
lúc này lại nói đã quên hết tất cả!
Tiêu Tiêu nhanh chóng cười bồi: “Ta
làm gì muốn gì chứ, chỉ là ngươi bỏ ta thôi, hắc hắc.”
“Nếu muốn ta bỏ nàng, khi gặp lại
nàng không nên nhắc nhở ta lời thề kia!”
Láo toét, nàng ta coi Hình Thất
ta là cái gì chứ, muốn giữ liền giữ muốn bỏ liền bỏ sao?! Đời này hắn
chỉ thực hiện lời hứa duy nhất một lần, giờ lại bị thành ra như vậy, trong
lòng căm tức nói không nên lời.
“Này... ta hôm qua bị rơi xuống nước
nha, cho nên đã quên rất nhiều chuyện cũng là việc bình thường, ngươi nói phải
không. Ha ha...” Không nghĩ tới tên gian nhân này cũng biết buồn bực với nữ
nhân, rất kì quái.
Hình Thất trừng mắt nhìn nàng:
“Hôm qua rớt xuống nước có thể khiến cho thần kinh của nàng bị ảnh
hưởng? Có phải nàng nên giải thích cho ta nghe tại sao nàng lại bị rơi xuống
nước không!”
Tiêu Tiêu lấy tay vuốt vuốt mặt,
ngây ngô cười.
Hình Thất thấy nàng không nói gì,
tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, nhưng trong lòng lại thầm kinh hoảng. Hắn
vừa rồi làm sao vậy, lại thực sự động hỏa vì nàng, nàng đối với hắn đã trở nên
nguy hiểm!: “Ta sẽ nói qua những chuyện trước khi nàng bước vào cửa họ Hình,
nàng không cần nhớ chuyện mười năm trước, chỉ cần nhớ rõ ta là Hình Thất,
nàng là Vũ Điệp. Chúng ta không ai
thiếu nợ nhau, nàng là nàng, ta là ta.”.
Tiêu Tiêu vừa nghe, vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy a! Đúng vậy a, chính
ngươi không phải đều nói những gì đã quên thì cứ quên đi đó sao, ta đã không
còn nhớ rõ những chuyện trước kia, vậy thì cứ như thế đi.”
Cơn tức lại bay lên đến đỉnh đầu, Hình Thất nhanh chóng chau mày: “Ta nói
là chúng ta không ai thiếu nợ ai! Ta nếu đã cưới nàng, thì cũng sẽ không bỏ
nàng! Ta sẽ tuân thủ lời hứa!” Nữ nhân này dùng lỗ tai làm gì vậy, ngay cả
nghe nói thôi mà cũng làm người khác phát điên!
Cái gì a, Tiêu Tiêu mếu máo, ngươi không phải là muốn ta quên hết thảy đi
sao, tính tình hư hỏng như vậy, tuyệt không giống người mà nàng quen biết.
Thở sâu, cố gắng áp chế tức giận trong lòng, Hình Thất lại nhắc nhở chính
mình, không thể động khí – không thể động khí, nàng chỉ là nữ nhân, nàng chỉ là
nữ nhân thôi! “Ngủ!” Hắn đưa tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, kéo lên chăn bông.
Nháy mắt, trong phòng tối đen một mảnh.
Aiiiiiiiiiiii, làm sao lại thành ra như vậy, nàng còn chưa nói xong mà:
“Ngươi bỏ ta đi, bỏ ta có rất nhiểu điểm tốt nha.”
“Câm miệng!” đúng là khác nhau một trời một vực, ngày hôm qua còn im
thin thít không chịu nói, sang hôm nay đã bắn liên tục như một con vịt. Hắn
hoài nghi hai loại tính cách này làm sao lại có thể cùng lúc tồn tại trong một
thân thể đây.
“Ta tiêu tiền rất phóng khoáng, lãng phí không biết khống chế, bỏ ta có thể
tiết kiệm được một số tiền thật lớn nha.”
“Câm miệng!” Hắn nhiều tiền như vậy làm gì, có tiền cứ xài, huống chi là nữ
nhân của hắn, dùng nhiều hay ít hắn cũng đều cam tâm tình nguyện.
“Ta cử chỉ thô lỗ, không chịu nói lí lẽ, bỏ ta sẽ không khiến ngươi mất mặt
nga.”
“Câm miệng!” Dù có mất mặt cũng chẳng sao cả, chỉ cần hắn thích, e ngại
người khác làm gì.
“Ta không biết nữ công, không biết nấu nướng, không biết đọc một chữ nào,
chúng ta sẽ không có tiếng nói chung nha.”
“Câm miệng!” Cái gì gọi là không có tiếng nói chung, vừa rồi bọn hắn không
phải hàn huyên rất nhiều hay sao, nàng còn định làm gì nữa đây?!
“Tóm lại một câu vậy, ngươi nhanh bỏ ta đi, hưu đi, hưu đi.”
Hình Thất hôn mạnh lên môi của nàng, ta xem ngươi còn nói được không! Sau
đó rất nhanh ôm lấy nàng, giống như là muốn ôm gọn nàng vào trong cơ thể,
cuối cùng vẫn phải than nhẹ một tiếng: “Ngủ đi.”.
Đồng bệnh tương lân* sao, cái loại tình cảm bất thường với nàng này là
sao chứ. Mười năm, hắn luôn cố gắng quên đi quá khứ, nhưng giờ đây, vì sự xuất
hiện của nàng mà quá khứ lại hiển hiện rõ ràng hơn bao giờ hết, hắn nên làm
cái gì bây giờ….
( Đồng bệnh tương lân*: cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau )
Chương 10
Từ sau tối hôm ấy cũng đã vài ngày
Tiêu Tiêu không nhìn thấy Hình Thất đâu, nàng hoài nghi không biết hắn lại đi
làm chuyện xấu xa gì đây. Có điều đã biết hắn lâu như vậy nhưng ngay cả nghề
nghiệp của hắn là gì nàng cũng không biết, thật là không biết nói gì hơn.
“Hoa Hoa, lão gia nhà ngươi làm
nghề gì?”
Tiểu tỳ ngẩng đầu nhìn nhìn nàng,
tân phu nhân lại không bình thường rồi.
“Hoa Hoa, ta đang hỏi ngươi đó, tên
gian nhân Hình Thất kia rốt cuộc là làm nghề gì?”
Không có việc gì liền đi bắt cóc
con tin đòi tiền chuộc, chẳng lẽ đây lại là nghề nghiệp đặc thù của hắn sao?.
Tiểu tỳ thở dài: “Môn hạ Thị Lang.”
Cái gì? Không thể nào, ngoài dự
đoán mọi người nha, cái tên gian nhân này sao mà lại làm quan được, chẳng l