
ẽ
Tống triều không còn nhân tài hay sao! Nhưng mà không đúng, nếu hắn là quan lớn
thì cái việc bắt cóc tống tiền nhỏ nhặt như vậy làm sao lại phải trực tiếp
nhúng tay, cứ sai phái một tên thủ hạ nào đó đi làm là được rồi. Hơn nữa, nàng
chạy chỗ nào cũng đều đụng hắn, hắn dường như và vô cùng rảnh rỗi, có quan nào
giống như hắn sao!.
“Ta cảm thấy hắn giống hải tặc
hơn.” Hơn nữa là cái loại giết người không chớp mắt.
“Phu nhân!” Tiểu tỳ hoảng sợ kêu
lên thất thanh.
Cùng lúc một giọng nói khác cũng
vang lên: “Thật không!”
“Hả? Ngươi nghe lén?!” Làm cái gì
vậy, chả lẽ gã này này có sở thích đó sao?!
Hình Thất tức giận trừng mắt với
nàng một cái, vất vả lắm mới làm xong chuyện, ra roi thúc ngựa gấp trở về, lại
nghe được lời bình phẩm ác ý này: “Nàng chào đón ta trở về như vậy sao?”
Sặc, ước gì hắn mất tích liền hai
năm đi, cho tới khi nàng quay về Địa phủ báo cáo trình diện cũng nhắm mắt làm
ngơ, ai thèm chờ đón hắn chứ: “Thì tại vì ngươi thật sự không giống một kẻ làm
quan, nhìn trước nhìn sau, nhìn sao cũng thấy ngươi giống một tên gian nhân
chuyên làm chuyện xấu tiểu sao sao gì đó.”
Hình Thất phất tay cho tiểu tỳ lui
ra, lúc này mới lên tiếng: “Ta thừa nhận ta làm chuyện xấu, nhưng nói tiểu sao
sao thì nàng quá khinh thường ta rồi đó.”
Hừ! Cùng lắm là đại sao lâu la:
“Đúng rồi, chẳng phải là ngươi vừa chạy thục mạng về đây đấy chứ?” Xem hắn
phong trần mệt mỏi, không giống như bộ dạng đã được nghỉ ngơi, hắn cũng quá coi
trọng nàng đó chứ.
Hình Thất sắc mặt bối rối, may mắn
có mặt nạ da người che giấu nên mới không khiến cho Tiêu Tiêu nhìn ra điểm khác
thường: “Nàng có ý kiến gì sao?”
“Ta nào dám có ý kiến gì, chỉ có
điều cảm thấy ngươi nên đi gặp qua nữ nhân mê hồn kia trước mới đúng chứ.” Aizz...
Nữ nhân mê hồn hôm qua tên gọi là gì, nàng cũng chẳng biết nữa.
“Ai?”
“Thê tử ngươi đó.”
“Thê tử của ta không phải là nàng
sao.”
Tiêu Tiêu mắt trợn trắng: “Ta chỉ
là thiếp, ta đang nói đến chính thê, vợ cả.”
Hình Thất mặt bình thản, giống như
nữ nhân kia chẳng có quan hệ gì với hắn: “Nàng ta chỉ là công cụ của ta thôi.”
“Vậy ngươi lấy về làm gì?” Công cụ,
cứ coi như là công cụ để ta thăng tiến đi.
“Phụ thân nàng ta là đương triều
hữu Thượng Thư kiêm Trung thư Thị Lang, trên quan trường rất nhiều việc ta còn
muốn dựa vào hắn.”
A, hóa ra là thông gia chính trị.
Ngẫm lại cũng đúng, tên gian nhân này chỉ cần là có lợi với hắn thì chuyện gì
cũng có thể làm. Cưới mà không có tình yêu với nữ nhân đó thì tính là gì: “Vậy
ngươi còn không mau tới gặp nàng, nàng quan trọng lắm mà.”
Chán nản, Hình Thất lại trừng mắt
nhìn nàng, nàng cứ luôn hi vọng hắn sẽ bỏ đi, tuyệt không lưu luyến? mặc cho
hắn lúc nào cũng nhớ tới nàng, trong lòng chất chồng oán thán không nói nên
lời: “Nàng đành lòng giao ta cho nữ nhân khác?”
Tiêu Tiêu chẳng hiểu gì cả nhìn
nhìn hắn, cái gì vậy, hắn uống nhầm thuốc gì sao. Cắt, ai biết tên gian nhân
này suy nghĩ cái gì: “Ối, sao ngươi còn không đi”.
“Nàng...” Trong lòng nàng rốt cục
có hắn hay không?! Hình Thất bắt lấy bả vai nàng rồi hung hăng ôm chặt lấy:
“Bây giờ ta thực hy vọng nàng vẫn chỉ là Vũ Điệp suốt ngày u sầu, khóc lóc
kia.” Cũng đỡ phải khiến hắn phiền lòng như vậy.
Tiêu Tiêu ngoài mặt thì cười nhưng
trong không cười mà bĩu môi với hắn, “Khiến ngươi phải thất vọng rồi.”
“Aizz...” Hình Thất thở dài, chỉ ôm
chặt lấy nàng, sự thay đổi của nàng quá lớn, khiến hắn trở tay không kịp. Vốn
trong tâm đang vô khiên vô quải(không vướng không víu) nhưng nay
cũng vì nàng mà bắt đầu có chuyển biến, khiến cho hắn có chút mơ hồ về cảm giác
của mình, rốt cục trong lòng nàng có tồn tại tình cảm gì với hắn nữa không đây?
“Ngươi muốn ôm tới khi nào, có thể
buông tay được chưa.”
Vốn đã định bình tĩnh, lòng hắn lại
nổi phong ba, không thể vãn hồi nổi, nữ nhân này! Nàng là muốn chọc giận chết
hắn sao! Có lẽ phải đem nàng ném lên giường, rồi nhào tới dạy dỗ một phen.
Sau đó, Tiêu Tiêu thực hối hận,
chẳng qua chỉ nói một câu mà lại khiến hắn nổi lên thú tính đến vậy, vô duyên
vô cớ tự nhiên thất thân, thực lợi cho hắn quá. Hừ, báo thù, nhất định phải báo
thù, để xem nàng đối phó với hắn như thế nào.
Đẩy tiểu tỳ Hoa Hoa sang một bên,
Tiêu Tiêu hướng về phía thư phòng Hình Thất chạy tới. Chỉ có điều, dường như
người đang đứng trong phòng kia không phải là hắn: “Uy, ngươi là ai?”
Đối phương xoay người, trên mặt có
chút ngạc nhiên, nhưng lại nhẹ giọng mỉm cười: “Ngươi thì sao, ngươi là ai?”
Tiêu Tiêu nhìn hắn không hiểu ra
sao cả, trừng mắt: “Ta là một nửa chủ nhân của nơi này, ngươi là bằng hữu của
tên gian nhân kia sao?” Có điều tại sao cái tên gian nhân kia lại có thể có
bằng hữu nhìn qua mềm mỏng, thiện lương như vậy, rất kì quái.
Đối phương cười cười: “Ngươi gọi
hắn gian nhân? Thật xứng với hắn.” Lần đầu tiên có người hình dung Hình Thất
như thế, rất thú vị.
“Bản thân thần không biết nàng gọi
thần là gian nhân đâu.” Hình Thất bước qua cửa, trên tay ôm không ít sách. Quay
người lại mắt trợn toàn lòng trắng nhìn Tiêu Tiêu: “Có ch