
nhìn ta như vậy, ta sợ a.”
Phẩm Nguyệt dời ánh mắt, quay về phía bàn cơm.
Tiêu Tiêu sờ sờ hai má, trên mặt mình hẳn là không có cái gì kì lạ đi. Cái
tên Phẩm Nguyệt này càng ngày càng quái. Nàng cầm lấy một cái đùi gà, không
thèm để ý hình tượng mà cắn loạn lên lại đưa tới cái nhìn khó hiểu của hắn,
thiệt là, làm hại nàng chẳng cảm thấy ngon miệng nữa.
“Gia, huynh ăn đi, đừng có nhìn ta mãi thế.” Làm nàng muốn bỏ của mà chạy
lấy người.
“Tiểu Điệp!” Bỗng nhiên một đại thanh âm vang lên.
Tiêu Tiêu nhanh chóng quay đầu lại thì nhìn thấy một nam nhân to lớn trông
giống như một con gấu đang bước nhanh đi đến trước mặt nàng, nhân tiện ôm chặt
lấy nàng gào lên, “Rốt cuộc ta đã tìm được nàng, vi phu rất nhớ nàng a.”
Vi phu? Cái gì vi phu! “Vị này, Hùng tiên sinh, ta nghĩ ta không biết ngươi,
xin đừng làm loạn bám víu quan hệ a.” Thật là đáng sợ, không ngờ Vũ Điệp này
lại có một lão công như vậy, kia Hình Thất thì sao?.
Hùng tiên sinh thả lỏng hùng chưởng, trên mặt vẻ xấu hổ, “Là ta không tốt,
nàng đừng tức giận, cùng ta về nhà được không? Ta sau này sẽ không bao giờ …
phát cáu linh tinh nữa, ta nhất định sẽ hảo hảo đối đãi với nàng.”
“Ha ha... Này... chúng ta chậm rãi thương lượng đi, ngươi trước tiên thả ta
xuống dưới được không, ha ha...” Tiêu Tiêu nhanh chóng quay đầu lại cầu cứu,
cứu ta a, Phẩm Nguyệt...
Di? Người đâu? A …Ông trời đánh chết nàng đi! Vì cái gì cứ đến thời khắc
nguy hiểm cần hắn thì hắn lại biến mất chứ! Hắn có phải là nam nhân không a!
Thực quá đáng, cứ như vậy đem nàng ném cho một con gấu! Tên Phẩm Nguyệt này so
với Hình Thất là một tên gian nhân hơn nhiều! Nàng nhìn lầm hắn rồi!
Tiêu Tiêu liều mạng đạp chân lung tung, “Ta không biết ngươi, ngươi tránh
ra. Ta không phải là Vũ Điệp, ta họ Tiêu.”
“Nàng đừng nóng giận, ta nhận lỗi rồi còn chưa được sao, tha thứ cho vi phu
lần này đi.” Lời nói của hắn thực cảm động.
“Không không, ta thật sự không biết ngươi!” Thấy có không ít người vây xem,
Tiêu Tiêu lập tức tìm xin giúp đỡ, “Cứu mạng a, hắn cố chấp bắt nạt con gái
đàng hoàng!”
Vốn đang hứng thú quan sát hai người, nghe nàng vừa nói, moi người lập tức
hành động nhất trí quay đầu đi, bọn hắn không thấy được, cái gì cũng không thấy
được. Dùng cơm ăn cơm, gọi món ăn gọi món ăn. Vừa rồi có phát sinh cái gì sao…?
A, không phải đâu. Những người này sao lại như vậy chứ. Tiêu Tiêu ngốc
rụng, bị Hùng tiên sinh xuất ra khí lực khiêng lên vai giống như túi gạo rồi
ném vào trong xe ngựa.
Dọc theo đường đi, Hùng tiên sinh dùng hết khả năng nói tốt lấy lòng nàng,
chính là hình tượng của một tên nam tử si tình. Ngay cả nàng nghe được cũng bị cảm
động liên tục. Nguyên lai Hùng tiên sinh là một nam nhân tốt như vậy. Vũ Điệp
này có chồng tốt đến thế, như thế nào lại còn hồng hạnh xuất tường, chạy tới
làm tiểu thiếp của Hình Thất chứ! Thật sự là tham lam quá mà.
“Tiểu Điệp nàng xem, mỗi ngày ta đều cho người lau chà bảo bối của nàng,
thực sạch sẽ đi, cùng với lúc nàng trước khi đi không hề khác nhau đâu.” Hùng
tiên sinh cầm chặt lấy tay nàng, sắc mặt vui mừng hỏi han, “Hiện tại nàng đã
trở lại, có cao hứng nhìn qua một chút không?”
Không thể nào…!!!!
Cả căn phòng này... đều là Hình Thất?!
Tuy rằng xem ra mặt vẫn còn rất non nớt, nhưng thật là hắn! Nhìn nhìn lạc
khoản dưới mỗi bức vẽ. Trời ạ! Nhiều bức họa như vậy, lại đều là do Vũ Điệp kia
tự vẽ! Chỉ sợ Vũ Điệp này đã yêu tha thiết tên gian nhân kia rồi. “Này...”
“Ta biết nàng lại nghĩ tới trước kia,” Hùng tiên sinh sờ sờ tóc của nàng,
nói, “Nhưng đừng tiếp tục thương tâm, muội muội nàng nếu biết nàng lo lắng như
vậy, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Ách, cái gì muội muội? Khóe miệng Tiêu Tiêu co rúm. Nhìn nhìn Hùng
tiên sinh, hắn không phải là đem Hình Thất trở thành muội muội Vũ Điệp chứ.
Nàng lặng lẽ chảy ra hai giọt mồ hôi.
Xin hắn… Tuy rằng bộ dạng của Hình
Thất so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, nhưng hắn là nam nhân chân chính a – Là
tình địch của ngươi đó! Tiêu Tiêu bắt đầu có điểm đồng tình với con gấu si tình
này, nàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Không có, ngươi yên tâm, ta không có thương
tâm.”
Hùng tiên sinh lại là vẻ mặt kích
động, “Nàng không cần giả vờ, nàng cảm thấy đau lòng thì ta cũng cảm thấy đau
lòng, ta lo lắng cho nàng là ta nguyện ý.” Thật tốt quá, Tiểu Điệp đã nghĩ tới
cảm thụ của hắn rồi sao.
“Khụ!” Vị Hùng tiên sinh này đang
kích động cái gì thế, “Ngươi để cho ta nghỉ ngơi một lát, ta mới vừa đến nơi
này, mệt chết đi được.”
“Hảo hảo hảo,” Hùng tiên sinh đáp
lời mang nàng vào phòng ngủ, vui vẻ rạo rực tìm người đi chuẩn bị bữa tối, Tiểu
Điệp đã trở lại, trong lòng hắn thật sự là cao hứng a!
Nếm qua cơm chiều, Tiêu Tiêu bắt
đầu lo lắng, vị Hùng tiên sinh này không phải là dạng giống Hình Thất chứ, vừa
bước vào cửa đã yêu cầu thoát y, nếu như vậy thì thảm. Làm sao bây giờ?
Bỗng cửa cửa phòng bị đá văng thô
lỗ, Hùng tiên sinh vẻ mặt đáng sợ, ngón tay rắc rắc rung động vào phòng, cùng
ban ngày quả thực là giống như hai người. Tiêu Tiêu kinh hoảng, hảo dọa người!
Chẳng lẽ... chẳn