Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tại Sao Lại Là Ngươi

Tại Sao Lại Là Ngươi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322505

Bình chọn: 7.5.00/10/250 lượt.

đầu. Đây là hiệu ứng của mỹ

nhân sao. Nàng há to mồm than vãn, “Đại ca, huynh không biết là rất khoa trương

sao.”

Phẩm Nguyệt ảm đạm cười, Tụ Bảo vẫn

đáng yêu giống trước đây. “Không có chuyện gì.”

“Nga.” Tiêu Tiêu nhìn một nữ nhân

che mặt đứng trên đài, chỉ một ngón tay, “Đây là Nguyệt Ngọc hay Nguyệt Đình

vậy?” Cũng không mặc hỉ phục kiều diễm, vẫn là một thân bạch y, bộ định tổ chức

đám tang hay sao vậy.

“Phải kêu bà ngoại. Người trên đài hiện

tại chính là Nguyệt Ngọc.”

Bộ dạng Nguyệt Ngọc này sao đây,

làm gì mà mặc đồ trắng toàn thân thế kia, thiệt là, hại người ta không phân

biệt được ai với ai. Tiêu Tiêu tiếp tục than vãn. Cái gì? Bóng dáng này là...

“Như thế nào sẽ, hắn làm sao có thể đến...” Trong lòng không biết vì sao cảm

thấy có chút run rẩy.

Tiêu Tiêu lập tức lao vào đống

người, một phen nhéo tay áo của người nào đó, “Ngươi là một tên lừa gạt!”

Người nào đó quay đầu, “Ngươi... Vũ

Điệp, là nàng sao?! Vũ Điệp! Ta rốt cuộc tìm được nàng rồi!” Không thể tin

được, hắn chỉ suy đoán chắc là Vũ Điệp sẽ không thể bỏ qua một sự kiện náo

nhiệt như thế này, không nghĩ tới đã đoán đúng.

“Ta vốn còn đang lo lắng ngươi

không tìm thấy ta sẽ lo lắng không thôi, thần tình suy nhược, không nghĩ tới

mới vài ngày ngươi đã đến đây đón tú cầu, ta xem như nhận thức ngươi!” Chán

ghét chán ghét, bình thường tên gian nhân này đối với nàng ân cần săn sóc,

không nghĩ tới cũng là một tên tình lang bạc tình bạc nghĩa. Nàng nhất định

phải chán ghét hắn.

Hình Thất lập tức dùng sức ôm lấy

Tiêu Tiêu, “Không phải, nàng hiểu lầm rồi, ta không phải tới đón tú cầu, ta tới

tìm nàng. Chỉ cần có nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta là đủ rồi, ta sẽ không tái

giá với bất kì nữ nhân nào khác.”

Nói so với hát còn hay hơn, Tiêu

Tiêu trong lòng vẫn còn buồn bực, tên gian nhân này đến đón tú cầu thì liên

quan cái rắm gì tới nàng, nàng kích động cái gì chứ. Tiêu Tiêu âm thầm mắng

chửi, nàng rất khó chịu, khó chịu quá!

“Nàng còn đang tức giận sao?” Hình

Thất khẽ vuốt lại những sợi tóc rối trên thái dương Tiêu Tiêu, dùng mị nhãn

phát điện chết người không đền mạng kia cố gắng hấp dẫn nàng, “Ta không lừa

nàng, nếu nàng không tin chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, được không?”

Ừm, lo lắng giảm bớt.

Bỗng nhiên có một cỗ lực không biết

từ đâu xuất hiện, nháy mắt đã tách hai người rời khỏi nhau, “A, đại ca!”

Phẩm Nguyệt nhíu mày, “Muội đã đáp

ứng ta cái gì.”

Khuôn mặt Hình Thất bình tĩnh, âm

hiểm theo dõi Phẩm Nguyệt, người này phá đám không ít chuyện tốt của hắn, cái

khác không nói, chỉ riêng việc dám cướp đi Vũ Điệp đã là chuyện không thể tha

thứ, “Buông nàng ra.”

“Nàng sẽ không đi cùng ngươi, ngươi

về đi.” Phẩm Nguyệt thản nhiên buông lời, mang theo một tia than nhẹ. Đây là

hai đệ đệ của hắn... aizz, hắn còn có thể làm sao đây.

Hừ lạnh, Hình Thất híp híp mắt,

“Nàng là thê tử của ta, ngươi cho rằng ngươi có quyền mang nàng đi?!” Sau đó

xoay chuyển ánh mắt, “Vũ Điệp, lại đây!”

Aiz aiz, không phải nàng không qua

a, bị Phẩm Nguyệt túm chặt như vậy, nàng căn bản là còn không nhúc nhích nổi ấy

chứ. Tiêu Tiêu đành ném lại cho Hình Thất ánh mắt bất đắc dĩ, cái này không

phải lỗi của nàng nha.

Biết mình không phải là đối thủ của

Phẩm Nguyệt, Hình Thất vẫn tung một chưởng xông lên.

Trong đám người ồn ào bắt đầu vang

lên tiếng quyền cước, tiếng binh khí chạm nhau vang lên từng đợt. Hình Thất

phất tay kiên quyết cướp lại Tiêu Tiêu, nghiêng ngả lảo đảo một hồi rất khó

khăn mới bắt được tay của nàng, hắn chết cũng không buông, chỉ sợ lần này buông

tay ra sẽ tiếp tục mất đi tung tích của nàng lần nữa, hắn không thể, cũng không

dám buông.

Rất nhanh, đột nhiên toàn bộ dòng

người yên tĩnh lại, tất cả mọi người cùng nhìn chằm chằm cánh tay trái đang giơ

cao của Hình Thất, Tiêu Tiêu cũng là một bộ dạng ngây ngốc nhìn, Phẩm Nguyệt

thì không thể tin nổi cảnh tượng đang diễn ra, cái trán trơn bóng bắt đầu xuất

hiện gân xanh. Tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này?!

Hình Thất chậm rãi rút tay trái về

trước mặt. Trời ạ, tại sao lại có tú cầu ở đây! Ta ném! Đám người lại ồn ào

tranh cướp! Cho bọn họ cướp!

“Vũ Điệp! Ta nói rồi, ta không còn

nữ nhân nào khác!” Hình Thất đối Tiêu Tiêu kêu to.

Đúng vậy, Tiêu Tiêu hoàn hồn, không

khỏi có chút rung động, hắn thật sự nói được thì làm được, không phải là vừa

ném tú cầu trên tay đi sao.

Phẩm Nguyệt đứng một bên chỉ có thể

đại thán, đệ đệ này... aiz... không được, nhất định không thể cho bọn họ tiếp

tục gặp mặt được, hắn nhất định phải ngăn cản. Trực tiếp dùng tới năm phần nội

lực, chuẩn bị đánh bay Hình Thất đi N bước, rồi ôm Tiêu Tiêu đi chạy lấy người.

Oa … Lại im lặng …Tiêu Tiêu lại

ngốc rụng.

Lông mày Phẩm Nguyệt càng hung hăng

nhíu lại, gân xanh bắt đầu liều mạng nổi lên. Đây là cái gì? Cũng thật trùng

hợp đi!

Hình Thất đứng hóa đá nhìn tú cầu

trên tay, rõ ràng vừa vứt nó ra ngoài rồi cơ mà?! Thế nào chạy tới đây nữa?! Ta

vứt tiếp! Đám người lại tiếp tục ồn ào, cướp cướp cướp! Chúng ta tiếp tục cướp!

Bóp bóp trán, Phẩm Nguyệt âm thầm

quyết tâm, x