
Aiz, ngay cả Phẩm Nguyệt cũng không
chữa trị được xem ra heo bệnh sắp thành heo chết rồi, “Còn nữa, rốt cuộc ông ta
trúng độc gì mà lợi hại như vậy?”
“Bệnh giang mai.”
...
“Bệnh giang mai?!” Tiêu Tiêu kêu
lên sợ hãi. Không thể nào, có lầm lẫn không, hắn vừa nói là bệnh giang mai?!
Thật sự là ngay cả heo cũng không thể chỉ nhìn tướng mạo, thì ra tên đầu heo
này cũng phong lưu háo sắc như vậy, ngay cả bệnh lây qua đường sinh dục cũng
bị nhiễm.
“Sao vậy? Muội biết độc này hả?”
Phẩm Nguyệt rốt cục đem tầm mắt dời sang Tiêu Tiêu, “Loại độc này đã bị tuyệt
tích vài chục năm, sao muội lại biết?!”
Không thể nào, bệnh lây qua đường
sinh dục mà cũng bị tuyệt tích? “Đại ca, ta bây giờ đang hoài nghi loại bệnh
giang mai mà huynh nói không biết có phải là loại bệnh mà ta đang nghĩ không.”
“Người trúng phải loại độc này trên
cơ thể sẽ xuất hiện hoa mai văn, màu đỏ sậm, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ cảm
thấy rất đẹp. Mười ngày sau sẽ cảm thấy ngứa trong người dữ dội, tiếp qua mười
ngày nữa toàn thân sẽ lan hồng, khí huyết trong cơ thể bốc lên, trong một tháng
sẽ nổ mạch máu mà chết.”
Không thể nào, nổ mạch máu mà chết?
Thật buồn nôn. “Sao ta còn chưa thấy trên người heo… Trương đại ca có loại hoa
mai văn đó?”
Phẩm Nguyệt thở dài, xem ra Tụ Bảo
không biết loại độc này, “Nó chỉ xuất hiện trên mặt một thời gian ngắn, đương
nhiên là muội sẽ không để ý tới.”
Nga, thật đáng tiếc, không được
nhìn thấy hoa mai văn xinh đẹp rồi. À, đúng rồi! “Đại ca huynh xem, có phải
hình dạng như thế này không?”
Mặt bắt đầu nóng lên, Phẩm Nguyệt
trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm bờ vai trắng nõn của Tiêu Tiêu không dời
khỏi tầm mắt. Này... nàng... đây là... “Tụ Bảo! Kéo y phục của muội lên!” Một
tiếng rống vang lên.
Cái gì vậy? Trở mình xem thường
Phẩm Nguyệt, Tiêu Tiêu cảm thấy không hiểu ra sao cả, “Ta hỏi cái bớt trên
người ta cùng cái hoa mai văn kia có phải rất giống nhau không?”
Cơn tức giận lắng xuống, Phẩm
Nguyệt đột nhiên thần sắc đại biến, khiếp sợ, lo lắng, sợ hãi, tuyệt vọng, tim
giống như nhảy ra khỏi lồng ngực. Như thế nào sẽ…! “Làm sao có thể! Trên người
nàng làm sao lại có thể có... Sẽ không, đây không phải là thật! “Muội trúng độc
từ bao giờ?!”
Trúng độc? Nàng có sao? “Đại ca,
huynh làm sao vậy?”
Phẩm Nguyệt vươn tay một cái bắt
lại Tiêu Tiêu, nháy mắt cổ áo lại bị mở ra, đúng vậy, là hoa mai văn, không chỉ
là một cái hoa mai văn. “Muội phát hiện trên người mình có những cái bớt này từ
lúc nào?”
Ngô... Tiêu Tiêu tính toán, nàng đã
trụ ở khối thân thể này bao lâu rồi nhỉ? “Nga, hơn một tháng đi.”
Hơn một tháng? Không có khả năng,
trúng phải độc này không có ai sống quá một tháng, Tụ Bảo làm sao có thể... rốt
cuộc là vì sao...
Phẩm Nguyệt bắt đầu cúi đầu suy
nghĩ sâu xa, vô cùng không hiểu được nguyên nhân Tiêu Tiêu có thể sống đến giờ
phút này.
“Ta nói đại ca, tuy rằng hiện tại
thời tiết ấm áp, nhưng bị huynh kéo vậy ta vẫn cảm thấy lạnh nha.”
Phẩm Nguyệt bình tĩnh lại, nhanh
chóng rút tay về. Quỷ quái, hắn thế mà lại có thể níu lấy y phục của nàng thô
lỗ như vậy, có khác gì tên đăng đồ tử hái hoa tặc đâu chứ. “Là đại ca thất lễ.”
Đúng là cổ hủ, sao phải khẩn trương
thế chứ. Hình Thất từng đem nàng nhìn sạch từ đầu đến chân cũng không bày ra bộ
dạng ấy, cắt. Tiêu Tiêu sửa lại áo, vung tay hướng phòng lão đầu heo đi tới.
Phẩm Nguyệt nói hình như nàng cũng bị trúng loại độc này, hay là đi xem hoa mai
văn trên người lão đầu heo có giống với mấy vết bớt này không đi.
Lưu lại một mình Phẩm Nguyệt đứng
hóa đã ở đó nhìn chằm chằm tay mình, danh dự của Tụ Bảo đều đã bị hắn phá hủy.
Một lần nữa trở về ghế ngồi, Phẩm
Nguyệt tiếp tục chuyên tâm đọc sách, nhất định sẽ có biện pháp, hắn nhất định
tìm được! Tụ Bảo còn sống chính là một minh chứng rõ ràng nhất.
Thật lâu sau…
Đáng chết! Trong đầu hắn tại sao
chỉ hiện lên hình ảnh xương quai xanh xinh đẹp của nàng, da thịt trắng noãn,
thậm chí cả khuôn mặt của nàng khi có gió thổi nhẹ qua nữa, hắn trúng phải tà
môn gì vậy!.
Tốt nhất là đi rửa mặt thôi…
Suy nghĩ của Tiêu Tiêu kỳ thật rất
đơn giản, nếu cái bớt của nàng cùng hoa mai văn trên người đầu heo là cùng một
loại, như vậy trên người nàng hẳn là có thuốc giải cho loại độc này, không
đúng, là vắc-xin phòng bệnh thì đúng hơn. Dù sao cũng đều là phương pháp giải
độc cả.
Cho nên dựa vào kinh nghiệm xem TV
nhiều năm của mình, Tiêu Tiêu cho ra kết luận, nàng sẽ trở thành ân nhân cứu
mạng của đầu heo. Hắc hắc, cái này thật đúng là khiến người ta phấn chấn nha.
Lão đầu heo này không biết thiếu thứ gì chứ riêng tiền thì không thiếu! Giang
Nam đệ nhất phú hộ a! Coi như không có Phẩm Nguyệt đại ca này, không có Hình
Thất phu quân nọ, thì vẫn còn có tòa Kim Sơn để nàng nương tựa. Tương lai thật
là tốt đẹp!
Như một tên trộm từ phòng bếp rón
rén lấy ra một cái chén nhỏ, rót vào chút rượu, sau đó Tiêu Tiêu bắt đầu lấy
con dao găm treo trên cửa hoa tay múa chân một lúc. Vì thế, hiện tại nàng đang
cầm một chén huyết tửu, nghênh ngang đi đến trước giường