
của đầu heo.
Vẫn là nhị phu nhân đứng đó chăm
sóc, vẻ mặt bà ta hoài nghi nhìn Tiêu Tiêu, thuận tiện nhăn mặt vài cái cùng
nuốt mấy ngụm nước miếng, “Kim cô nương, cô xác định lão gia uống cái này xong
là có thể giải độc?” Đùa sao, mùi máu tanh như vậy…
“Aiz, đại ca của ta chính là thần
y, ta là muội muội của huynh ấy, ta nói có thể giải độc tức là có thể giải
độc!” Cắt, tại sao bà ta như thế nào cũng không tin nàng chứ. “Nhanh lên, chuốc
cho lão gia uống xong, ta cam đoan ông ấy sẽ khỏi bệnh. Còn sững sờ ở đó làm gì
nữa, mau ra tay thôi.”
Chờ lão đầu heo đáng thương đang
hôn mê uống xong chén huyết tửu, nguyên bản toàn thân đỏ bừng càng lúc càng
trướng đỏ. Tiêu Tiêu âm thầm lui về phía sau vài bước, thật đáng sợ. Không phải
là nàng lầm chứ.
“Phốc!” Một ngụm máu tươi bất ngờ
phun ra, giống như Châu Tinh Trì trong <Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương> phun
đến không ngừng. Tiêu Tiêu lại lui lại mấy bước, ngụm máu này mà phun xong,
phỏng chừng đầu heo cũng toi rồi. Cái này… cái này không liên quan đến nàng
nha.
Thừa lúc mọi người vội vàng chiếu
cố đầu heo, Tiêu Tiêu liền nhấc chân định chạy ra ngoài, hiện tại không đi thì
đợi đến bao giờ nữa. Không ngờ nhị phu nhân nọ bỗng vươn bàn tay to ra, một
phen nhéo nàng, “Ngươi... ngươi... oa...”
Tiêu Tiêu cũng khóc không ra nước
mắt, tại cái TV quỷ quái đó, đúng là lừa gạt, nàng không muốn vì giết người
ngoài ý muốn mà phải vào trong lao ngồi đâu oa…
Đến khi Phẩm Nguyệt xuất hiện chính
là chứng kiến một mảnh không khí hỗn loạn, khóc khóc, kêu kêu ầm ĩ. Tất cả
mọi người trong phòng đều đang nhốn nháo khẩn trương, ngoại trừ cái
tên đầu sỏ Tụ Bảo nào đó gây nên chuyện này thì chỉ biết đứng yên lặng
một bên không dám ho he gì cả.
Thảm hại hề hề vẫy tay, Tiêu Tiêu
ca thán, “Đại ca, cứu ta!”
Gân xanh nổi lên cuồn cuộn, Phẩm
Nguyệt cảm thấy mới có mấy ngày mà hắn đã già đi rất nhiều, nhẹ nhẹ vỗ đầu Tiêu
Tiêu xem như là an ủi, hắn lập tức đi đến bắt mạch cho đầu heo.
Di? “Tụ Bảo, muội cho hắn ăn cái
gì?”
“Ta... Là máu của ta.” Ai biết sẽ có phản ứng nghiêm trọng như vậy, nàng bị
TV hại đến vô cùng thê thảm a.
“Không có việc gì, muội đừng sợ, độc của ông ta đã hóa giải được hơn một
nửa.”
Hả? Cái gì cái gì? Đã giải được? Hơn phân nửa? Nga nga nga, Tiêu Tiêu lại
mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở), “Ta đã nói rồi thôi, TV thật là
không lừa ta, chỉ cần phun vài ngụm máu là chuyện gì cũng giải quyết được.” Ha
ha, đại công cáo thành!
“Tuy rằng như vậy nhưng muội vẫn quá lỗ mãng.” Phẩm Nguyệt thở dài, phất
phất tay, ra hiệu cho mọi người ra ngoài trừ nhị phu nhân ở lại. “Ói ra nhiều
máu như vậy, ta sợ ông ấy vẫn chua hoàn toàn bình phục được.”
Còn phải làm chuyện gì, đầu heo gần như đã sắp hết hơi, hắn làm gì còn
khí lực để làm gì nữa. “Không phải chỉ cần giải độc là xong sao, còn phải chữa
trị thêm gì nữa hả đại ca?”
Sờ sờ đầu nàng, Phẩm Nguyệt thấp giọng nói gì đó với nhị phu nhân, đến khi
quay sang nhìn Tiêu Tiêu thì khuôn mặt đã đỏ bừng. Lúc này Phẩm Nguyệt mới ôm
lấy Tiêu Tiêu, đẩy ra khỏi cửa.
Tiêu Tiêu tò mò vô cùng, “Huynh cùng bà ấy nói gì đó? Nói cho ta biết nói
cho ta biết!”
“Khụ! Tiểu hài tử không cần hỏi nhiều như vậy.”
Ta thèm vào, chờ hắn quay người lại, Tiêu Tiêu lập tức lại gần, áp tai nghe
lén. Ách... không phải chứ, cái này đúng là không nên nói lớn tiếng đi.
Giờ phút này Tiêu Tiêu rốt cục hiểu được, vì sao chất độc này lại tên là
giang mai, quả nhiên danh xứng với thực a. Khuôn mặt đỏ bừng, Tiêu Tiêu vội rời
khỏi đó, trong lòng bắt đầu nhớ đến Hình Thất.
Chương 15
Cũng không biết vì sao, sau khi đầu
heo được giải độc thành công thì hậu viện nhà ông ta bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên.
Trong năm ngày, ngày nào cũng có thích khách đến thăm, mỗi lần như vậy đều bị
võ công cao siêu của Phẩm Nguyệt đánh đến thảm bại, lại vẫn có thể vui vẻ như
không, việt tỏa việt dũng (càng ép càng mạnh).
Bất quá, điều khiến Tiêu Tiêu cảm
thấy kì quái nhất chính là ở tên đầu gỗ Phẩm Nguyệt này, ngẫu nhiên bắt gặp ánh
mắt của hắn không hiểu sao nàng lại nhớ đến Hình Thất, ánh mắt nhiệt tình lại
ôn nhu, thật sự là cổ cổ quái quái.
“Tụ Bảo, chờ việc này giải quyết
xong, đại ca cùng muội đi ngao du một chút, ta biết mấy ngày nay muội đã chán
muốn chết rồi.” Phẩm Nguyệt vuốt đầu Tiêu Tiêu, khóe miệng mang ý cười.
Thật là làm cho người ta không cười
nổi. Tiêu Tiêu nhìn nhìn hắn, không phải mấy ngày nay hắn hành động vĩ đại chế
tạo ra giải dược bách thảo thần thông cứu sống đầu heo rồi uống nhầm thuốc váng
đầu chứ. “Này... đại ca, huynh còn sờ nữa, ta sợ đầu ta sẽ bị bóng lưỡng đó.”
Phẩm Nguyệt hạ mi, buông tay, Tụ
Bảo này, đúng là càng nhìn càng đáng yêu, “Muội thích đi đâu? Đại Lý thế nào? Ở
đó phong cảnh không giống với Trung Nguyên, có khác vài điều. Đại ca hái thuốc
nên đã từng đi qua đó một lần, ấn...”
Hắn khi nào thì trở thành lão mẹ
vậy, nói dai như giẻ rách, tên đầu gỗ lạnh lùng trước kia biến đâu mất rồi?
Tiêu Tiêu chán nản nhìn tay Phẩm Nguyệt vẫn đang chiếm hữu đầu mình, lại còn
hứng trí