
ày cũng sinh được,
không phải cùng một phụ thân, mà khi trưởng thành lại giống nhau đến thế, một
chữ thôi: Cường!
“Ta rõ ràng là con trai độc nhất, vì sao bỗng nhiên lại xuất hiện hắn?”
Tiêu Tiêu lầm bầm, Phẩm Nguyệt xuất hiện coi như có chút lòng thành, tương
lai nếu xuất hiện thêm Phẩm Nguyệt đệ nhị, Phẩm Nguyệt đệ tam, ta xem chàng
giải quyết ra sao. Đại khái chắc sẽ buồn bực đến muốn nhảy lầu đi.
“Sau khi phụ thân sau khi qua đời, ta không còn có thân nhân nữa, hắn xuất
hiện quá đột ngột.”
Nga nga, nói đến phụ thân chàng, ta vẫn tương đối cảm thấy hứng thú nha,
không biết ông ấy là người như thế nào mới có thể đào tạo ra một tên gian nhân
yêu tinh như chàng đây, không phải ông ta cũng rất yêu chứ.
“Cho dù hắn là ca ca ta, nhưng nếu đối lập với ta, ta cũng sẽ không bỏ
qua.”
Ách... cái này cũng là suy nghĩ quá đường đột đi, mới vừa rồi còn xúc động
như vậy, sao giờ lại nhảy ra những lời vô tình thế này chứ. Tiêu Tiêu tính
toán, coi như không nghe thấy đi, “Này... thỉnh chàng nhấc đầu ra được không?
Lỗ tai của ta sắp bốc cháy rồi.”
Khẽ cắn dái tai của nàng, Hình Thất ngẩng đầu, “Đúng là không biết săn sóc
người ta gì hết.”
Thôi đi, chàng thế nào cần người khác săn sóc chứ, Tiêu Tiêu bĩu môi,
“Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi từ đâu ra vậy, chàng hạ lệnh à?” Lần trước không
đem đầu heo xử lý, lần này không cam lòng phải không. “Cả nhà Trương đại ca đều
là người tốt, chàng buông tha bọn họ được không?”
“Ta nói rồi, ta tới chỉ để tìm nàng, việc này sớm đã giao do người khác phụ
trách, không phải do ta quản lý.” Hắn nhiều nhất chính là chế trụ Phẩm Nguyệt,
để Lữ XX có thời gian tiêu diệt Trương gia.
Lại nói tiếp, chuyện này đích xác cùng hắn không quan hệ. Độc dược vốn là
do Lữ XX hạ không sai, đáng tiếc lại bị Phẩm Nguyệt hóa giải, nếu không hiện
tại cũng không cần vội vã phái người xuất thủ như vậy. Bất quá như vậy cũng
tốt, Trương Hữu Thiên vừa chết, Lữ XX trở thành con dê non chịu tội thay, vừa
có thể loại bỏ thái tử, lại có thể giải quyết luôn phiền phức, nhất cử lưỡng
tiện. Nếu như hắn có thể không bận tâm những việc rắc rối thế này thì càng hoàn
mỹ. Aiz, đáng tiếc Vũ Điệp lúc này, hắn làm sao có thể yên tâm.
“Nếu nhóm hắc y nhân đó không phải chàng phái tới, vậy chàng đi giúp đỡ
Trương đại ca được không? Dù sao chàng cũng dẫn theo thật nhiều người.”
“Vũ Điệp, nàng trở nên mềm lòng như vậy từ khi nào. Nàng đã quên những năm
tháng trong Vương phủ chúng ta phải sống như thế nào sao.”
Tiêu Tiêu chảy mồ hôi, ta nào biết Vũ Điệp cùng chàng từng xảy ra chuyện gì
chứ. Bất quá... quên đi, có Phẩm Nguyệt ở đây, đầu heo bọn họ chắc là không có
chuyện gì đâu.
Trên thực tế, sự việc chính là y như Hình Thất đã dự đoán. Trương phủ trong
vòng một đêm toàn bộ chết sạch, Phẩm Nguyệt không thể bảo vệ cả nhà đầu heo.
Nếu Tiêu Tiêu biết bởi vì nàng nên Phẩm Nguyệt mới bị Hình Thất chế trụ, hại
cho đầu heo chết thảm, không biết trong lòng sẽ áy náy tới nhường nào.
***
Lời tác giả:
Đến đây, đột nhiên phát hiện Tiêu Tiêu kỳ thật là một tai tinh. Nêu ví dụ
như sau:
Tứ phu nhân bị chém mất tay, sau đó phát điên, cuối cùng đã chết.
Đầu heo cũng đã chết, toàn bộ người trong Trương phủ đều chết hết.
Chín nương cũng đã chết, Lưu lão đầu cũng đã chết.
Nguyệt Ngọc hai lần kén rể, lại bị hủy trên tay nàng.
Phẩm Nguyệt yêu nàng sâu đậm, nhất định đã bị tan nát cõi lòng, hại thảm
một nam nhân tốt.
Hình Thất yêu nàng, ngày ngày tìm người lo lắng không thôi, hại thảm một
nam nhân hư hỏng.
Tương lai còn có bao nhiêu người sẽ bị Tiêu Tiêu hại chết hoặc hại thảm
đây.
Tóm lại, kết luận: nữ nhân này là kẻ gây tai hoạ.
Không biết mọi người đồng ý không?
Chương 16
Tiêu Tiêu hiện tại đang vô cùng
buồn bực, vừa mới quay về Hình phủ được vài ngày đã bị Phẩm Nguyệt “trộm”
đi. Nàng thật đáng thương, cứ luôn bị ép phải chạy khắp nơi như vậy. Đã
biết là không nên trở về rồi mà lại, trở về, trở về, cứ trở về được
mấy ngày là lại bị bắt mất.
“Đại ca à, vì sao chúng ta lại
phải quay lại Bái Nguyệt đình lần nữa thế này?”
Tiêu Tiêu thật sự là hết chịu
nổi tính khí âm dương thất thường của Phẩm Nguyệt rồi. Trên đường đi
bất hòa với nhau, hắn để nàng nói chuyện một mình còn chưa tính,
lại còn dùng cái loại ánh mắt khiến người khác run cả da đầu để
nhìn nàng nữa. Tiêu Tiêu càng lúc càng cảm thấy tính tình của Phẩm
Nguyệt quá mức cổ quái, không bình thường chút nào.
Phẩm Nguyệt không nói gì, vòng
qua Bái Nguyệt đình đi vào thâm cốc. Sau khi di chuyển vài vòng, trước mắt
hai người liền xuất hiện một biển hoa vô cùng rực rỡ.
Thật tuyệt đẹp, Tiêu Tiêu cực
kì hào hứng chạy vọt vào trong biển hoa, còn tưởng hắn muốn làm
gì, thì ra là muốn mang nàng đến ngắm hoa du ngoạn, hại nàng hiểu lầm
lung tung nữa chứ, “Đại ca, lần trước đến Bái Nguyệt đình sao huynh không
chỉ cho ta nơi này vậy.” Thiệt là, quỷ hẹp hòi, đáng ra có thứ tốt thì
phải chi