
ầu thì có lẽ tốt hơn chăng! “Bảo trọng! Tụ
Bảo!”
“Cái gì? Hai người các ngươi... các
ngươi như thế nào...” Hùng tiên sinh không hiểu gì cả, hai người kia thật sự
đã bỏ mặc Tiểu Điệp mà chạy trốn? “Ta không đi, Tiểu Điệp nàng...”
“Đi thôi, đi thôi, thiếu… Tiểu Điệp
không có việc gì, ngươi yên tâm đi.” Trung niên nhân cắt đứt lời của hắn, kéo
tay hắn cùng đi.
“Đứng lại, các ngươi dám đi, ta sẽ
bóp chết nàng!” Những người này sao lại thế này, tất cả đều mặc kệ Tiểu Điệp
sao, nàng không phải là bảo bối của bọn hắn sao?! Rốt cuộc là chuyện gì
đang xảy ra! Người bịt mặt bị hành động của bọn họ làm cho kinh sợ, đây là
lần đầu tiên hắn gặp loại tình huống kì quái này, hắn cũng không biết
nên làm gì lúc này nữa.
“Ngươi muốn giết cứ giết đi.”
Trung niên nhân miệng cười toe toét, tâm tình vô cùng tốt, “Ta còn thực hy
vọng ngươi sẽ nhanh động thủ đó.” Thiếu gia nhà hắn rốt cuộc đã có
thể thoát khỏi thân phận nữ nhân, khi trở về nhất định phải đặc biệt chúc
mừng một chút, thuận tiện phải đem tin tốt lành này lan truyền khắp Quý
Phú lâu, để lão gia phu nhân cùng vui vẻ. Thiếu gia, nhưng động tác của
ngài phải nhanh một chút, đừng để cho bọn ta phải chờ quá lâu.
Tha thiết mong chờ cảnh tượng
cầu xin khóc lóc nhưng tình huống lại phát sinh ngược lại, người bịt
mặt choáng váng, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, tại sao bọn họ
lại rời đi hết thế kia! Hắn gầm lên giận dữ, “Tiểu Điệp, sao lại thế
này?!” Chỉ một câu đã có thể khiến cho tất cả mọi người xoay người rời đi,
nữ nhân này, quả nhiên là không tầm thường!
“Cắt, ngươi hỏi ta ta hỏi ai.” Ha, tức chết ngươi, tức chết ngươi! Hình
Thất, chàng phải chờ ta đó, ta lập tức sẽ tới tìm chàng!
“Ngươi...” Người bịt mặt buông tay, cẩn thận đánh giá nàng, bỏ đi một
nhân tài như vậy, hắn rất luyến tiếc a. “Ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội
nữa.”
Hả? “Ngươi không giết ta?” Thời tiết thay đổi sao.
“Cho tới bây giờ chưa từng có ai có thể khiến ta cảm thấy luyến
tiếc như vậy, ngươi coi như là người đầu tiên.” Lúc trước hắn không nhìn
lầm, nàng đích xác không phải nữ tử bình thường, “Ăn viên thuốc này rồi ta
sẽ thả ngươi đi.”
Không phải chứ, chỉ đơn giản như vậy? Vũ Điệp chính là cao thủ về
độc dược, hắn yên tâm sao?! “Ngươi không gạt ta chứ.”
“Ta cần gì lừa ngươi.” Tin rằng không lâu nữa, nàng sẽ phải khóc lóc
cầu xin hắn giao giải dược.
“Được, ta ăn.” Tiêu Tiêu lập tức chụp lấy viên thuốc nhỏ trên tay
người bịt mặt, ngửa đầu nuốt vào, hồ nghi nhìn nhìn lại hắn, “Ta đi nhé?”
Thử nhấc chân, hắn không nhúc nhích, nàng lại tiếp tục nhấc chân, hắn
vẫn là không nhúc nhích. Tốt lắm, vậy là hắn hực sự thả nàng đi rồi.
“Ngô...” Đi được ba bước, Tiêu Tiêu nhất thời ngã gục trên mặt đất.
Không phải là thuốc miễn phí sao, kẻ lừa đảo!
“Tỉnh tỉnh, Tiểu Điệp đã tỉnh lại!”
“Thiếu gia, ngài không có việc gì thì tốt rồi, nô tài thực lo lắng cho
ngài quá.”
“Tụ Bảo, có chỗ nào không thoải mái không?”
Ừm, Tiêu Tiêu ngẫm lại. Vốn là ăn viên thuốc kia xong, sau đó là bị đánh
cho một chưởng, tiếp theo liền hôn mê lập tức ngay, chuyện sau đó không ấn
tượng... “Rốt cuộc là có chuyện gì!” Loạn thất bát tao.
“Không biết, khi bọn ta quay về đã thấy nàng ngã gục trên mặt đất,
tên bịt mặt kia đã không còn thấy bóng dáng. Chúng ta còn đang muốn
hỏi nàng có chuyện gì xảy ra đây.” Hùng tiên sinh đầu tàu gương mẫu, trả
lời vấn đề của Tiêu Tiêu.
Thì ra không có ai biết à, Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, rất nhanh liền bắt
lấy tay áo Phẩm Nguyệt, “Đại ca, Hình Thất không sao chứ? Mọi người
không sao chứ?”
Phẩm Nguyệt vỗ vỗ tay nàng, “Yên tâm, bà ngoại đang dưỡng bệnh, nghỉ
ngơi vài ngày là sẽ khỏe.”
Không có việc gì là tốt rồi, nghĩ vậy Tiêu Tiêu liền kéo chăn ra định
bước xuống giường.
“Đi đâu?” Đem nàng kéo trở về giường, Phẩm Nguyệt phủ lại chăn bông
lên người Tiêu Tiêu, “Không nên cử động, muội cần nghỉ ngơi.”
“Ta muốn đi xem Hình Thất, đại ca, thân thể của ta thể rất tốt, huynh
để ta đi đi.” Thiệt là, trừ bỏ cái viên thuốc nho nhỏ lúc nãy nàng uống
ra thì chẳng có chuyện gì cả, “Tài thúc, ngươi tránh ra.”
“Tiểu Điệp... nàng...” Hùng tiên sinh biểu tình có điểm kì quái.
Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là nên giải quyết xong chuyện của
hắn trước đã, “Ta thành thật nói cho huynh biết, kỳ thật ta vốn không
phải là Vũ Điệp, nàng ấy đã sớm qua đời rồi, ta bất quá chỉ là một
linh hồn mượn thân xác của nàng ấy mà thôi.”
Hùng tiên sinh trầm mặc trả lời, “Ta biết, bọn hắn đã nói hết với ta
rồi.”
Tốt lắm, nếu mọi người đều đã biết rõ thì thoải mái rồi, “Có lẽ
trượng phu của Vũ Điệp là huynh, nhưng ta chỉ thừa nhận Hình Thất mới
là trượng phu của ta. Huynh hiểu ý ta chứ?”