Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tại Sao Lại Là Ngươi

Tại Sao Lại Là Ngươi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322511

Bình chọn: 9.5.00/10/251 lượt.

“... Ừm... Ta hiểu được...”

Aiz! Vậy là đã K rớt một trượng phu, còn mỗi cái tên cương thi

chưa tỉnh lại kia nữa. “Đại ca, huynh để cho ta đi nhìn Hình Thất một

chút thôi, ta không xảy ra chuyện gì cả, khỏe mạnh vô cùng mà.”

Hình Thất! Nàng vừa tỉnh lại đã nhớ đến hắn, ngực nhói đau, Phẩm

Nguyệt trả lời, “Được rồi, đại ca không ngăn muội nữa, ta sẽ đưa muội

đi.” Chia rẽ bọn họ liệu có phải thực sự là cách giải quyết tốt

nhất không, hai đệ đệ này của hắn, hắn phải giải quyết thế nào đây?

Vốn tưởng rằng đem Tụ Bảo giao cho bà ngoại là phương pháp tốt nhất,

nhưng lúc đó nhìn thấy Hình Thất bảo vệ nàng mà chịu nguy hiểm đến

tính mạng, nàng cũng thà chết không chịu rời khỏi Hình Thất, hắn

bắt đầu hoài nghi. Có lẽ hắn mới chính là người cố chấp, hắn mới là

đầu sỏ phá hư tình cảm của bọn họ. Tụ Bảo, đại ca thật sự đã làm sai rồi

sao?

Không để ý chút nào đến tâm tư của Phẩm Nguyệt, Tiêu Tiêu vội

vàng đi tìm tên gian nhân kia, cảm giác đã rất lâu rồi không nhìn thấy

hắn.

Trên giường có một người nằm yên không nhúc nhích, mị nhãn mê

hoặc ngày xưa giờ đã đóng chặt lại, không còn có bộ dạng tức giận

nữa. Khẽ vươn tay sờ lên mặt Hình Thất, Tiêu Tiêu nhẹ nhàng xé lớp mặt

na da người xuống.

Khuôn mặt có điểm tái nhợt, vô cùng mảnh mai. Hình Thất lúc ngủ

nhìn thật giống như một tiểu hài tử. Tiêu Tiêu khẽ lướt qua mi mắt

hắn, dọc theo cái mũi, cuối cùng chạm tới môi của hắn. Hình Thất, chàng

mau tỉnh lại đi, ta có rất nhiều lời muốn nói cho chàng biết.

Phẩm Nguyệt đứng một bên nhìn Tiêu Tiêu chan chứa tình cảm với

Hình Thất, hắn thậm chí cảm giác được sự ghen tị mãnh liệt đối với

Hình Thất. Bàn tay nắm chặt run run, không được, không thể tiếp tục nhìn

nữa, tình cảm của hắn đối với nàng đã quá sâu đậm, hắn phải làm

gì bây giờ đây?!

“A!”

Phẩm Nguyệt vừa ra đến cửa liền nghe thấy tiếng hét của Tiêu

Tiêu, vội vàng quay trở lại, đỡ lấy thân thể của nàng, “Tụ Bảo! Tụ Bảo!”

Làm sao vậy? Tại sao biểu tình của Tụ Bảo lại thống khổ như vậy!

“Không nên cử động, để đại ca nhìn xem!”

Tiêu Tiêu đưa cổ tay để Phẩm Nguyệt bắt mạch, biểu tình đau đớn

trên gương mặt nàng đã giảm bớt, nhưng lại mang theo biểu tình cổ

quái không hiểu nổi, “Đại ca, huynh đã từng nghe đến Tình hoa độc

chưa?”

“Tình hoa? Muội biết mình trúng độc gì sao Tụ Bảo?” Hắn chưa

từng nghe đến loại độc này, hoàn toàn không biết có loại độc chất này tồn

tại! “Muội có thể chống đỡ mấy ngày? Đại ca nhất định sẽ nghĩ ra thuốc

giải trong kì hạn đó.”

Aiz, giải dược... “Huynh chớ khẩn trương, không chết được người đâu, chỉ

có chính mình mới có thể giải quyết.” Dù sao nàng cũng còn sống được

tận hai năm cơ mà, siêu cường, có mà là tiểu độc thì mới không có

việc gì. Nếu nói thật cho Phẩm Nguyệt biết, vậy thì nàng sẽ phải ở

cạnh hắn N tháng, cùng Hình Thất xa nhau nhiều lần như vậy, nàng chịu

đủ rồi.

“Tụ Bảo, muội chắc chắn chứ?” Nhìn nàng luyên thuyên thế kia, thật

đúng là một bộ dạng bất cần, “Muội không nên lấy chuyện sinh tử ra

để đùa.” Một bên hắn hy vọng nàng có thể chết để đổi lại một thân

thể mới, một bên lại hi vọng nàng có thể vĩnh viễn trụ tại thân thể

này cả đời, hắn thực mâu thuẫn.

“Yên tâm, yên tâm, đại ca tin tưởng ta đi.” Bô lô ba la, chờ Hình Thất

khỏe rồi, nàng nhất định sẽ chuồn khỏi đây.

Phẩm Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, Tụ Bảo…

Tiêu Tiêu nhanh chóng kéo Phẩm Nguyệt ra cửa, “Đại ca, huynh để ta

một mình trong này được không, ta muốn ở lại cạnh Hình Thất lúc

nữa.”

Được, có thể không được sao, lắc đầu, Tụ Bảo, nếu ta có thể không động

tâm với muội thì tốt biết bao.

Phù, cuối cùng đã đi. Xoa xoa mặt, Tiêu Tiêu bò lại mép giường, “Hình

Thất, ta thảm rồi.” Không có động tĩnh, nàng lại tiếp tục sờ lên mặt hắn,

trơn bóng nhẵn nhụi, thật không biết hắn dưỡng da thế nào, “Ta trúng

độc, vẫn là một loại độc đáng ghét.”

Nhìn hắn ngủ thật an nhàn, Tiêu Tiêu khẽ nắm lấy cái mũi cao

thẳng của hắn, ta xem chàng thở kiểu gì, “Ta còn lừa đại ca nói ta không

sao.” Hả? Vẫn không hé miệng, đúng là chán chết, Tiêu Tiêu nhanh chóng

buông tay, sờ sờ lỗ tai của hắn, “Kỳ thực chỉ là ta không muốn rời khỏi

chàng lần nữa.”

Đáng yêu quá, vành tai mượt mà, nàng hảo hảo chơi, tiếp tục nắm vài

cái, “Ta không dám nói yêu chàng, nhưng ta thật sự thích chàng.” OK, thông

báo hoàn thành, quả nhiên khó khăn.

Ngón tay Tiêu Tiêu lại quay về lướt trên cánh môi Hình Thất, “Không

biết một cái hôn có thể làm người ngủ say trong mộng tỉnh giấc không

nhỉ, ách, giống như là bạch mã hoàng tử vậy.” Bình th