
ể thử đều thử qua. Ta muốn cuộc đời của ta cứ như vậy mà kết thúc đi…
Một năm sau, ta lại bị hiến cho Lý
tri phủ. Hắn và lão nhân kia giống nhau, chỉ biết làm cùng một chuyện đối với
ta, ngoài ra còn rất thích quất ta. Trên người ta có vô số vết sẹo, to có, nhỏ
cũng có, trong đó phần lớn là do hắn ban tặng.
Nhưng tỳ nữ nhà bếp lại đối xử với
ta vô cùng tử tế. Có lẽ bởi vì từ nhỏ ta không có mẹ nên ta cũng rất ỷ
lại nàng, trong lòng coi nàng như thân nhân của mình.
Nàng là người duy nhất trong phủ
đối đãi với ta thật lòng, thậm chí còn giúp ta chạy trốn khỏi nơi đó. Sau khi
kế hoạch thất bại, ta không còn gặp lại nàng nữa. Về sau biết được, nàng đã
chết, vì ta mà chết.
Khi đó ta không còn phát sinh cảm
tình với ai nữa, cũng không để ai ở trong lòng, ta sợ chuyện xưa tái diễn, ta
sẽ không thể chịu nổi. Có điều Lý tri phủ này lại cho phép ta đọc sách, vùi
đầu vào sách vở ta quên tất cả những chuyện đã diễn ra với bản thân, chỉ nhớ rõ
cha, nhớ rõ quãng thời gian trước lúc chín tuổi.
Hai năm sau, ta lại ly khai nơi đó,
vào phủ Thân vương, ở đó ta gặp càng nhiều những kẻ muốn làm chuyện đó với ta.
Mỗi ngày ta chỉ cần mở rộng đùi, những cái khác cũng không cần làm gì nữa,
giống như một tên phế nhân vậy. Cũng trong thời gian này, ta gặp được Liễu Vũ
Điệp, không, khi đó tên nàng là Triệu Tiểu Lan.
Triệu Tiểu Lan là đứa ở trong vương
phủ, nhỏ hơn ta ba tuổi, năm chín tuổi nàng gặp phải biến cố giống như ta.
Chín tuổi nàng bị Vương gia phá trinh, bị chính tay cha nàng dâng lên. Chỉ
riêng điểm ấy, ta cảm thấy so với nàng ta may mắn hơn nhiều, ít nhất cha ta
tuyệt không bao giờ hành động như vậy. Từ đó ta bắt đầu để ý nàng.
Một ngày nọ tâm tình của Vương gia
đặc biệt tốt, liền tìm ta cùng Triệu Tiểu Lan tới, lệnh cho hai chúng ta ở
trước mặt hắn phải làm tình đủ loại tư thế. Nàng chính là nữ nhân đầu tiên của
ta, có lẽ nên nói là một nữ hài thì chính xác hơn.
Trên mặt nàng không có chút biểu
cảm gì, chỉ tùy ý thuận theo ta. Có lẽ vì nàng là nữ nhân, lại khiến ta nhớ
đến nữ tỳ trong nhà Lý tri phủ, cho nên động tác của ta vô cùng ôn nhu. Vương
gia thấy hưng phấn, liền ôm lấy ta từ phía sau lưng, càng không ngừng co rút hạ
thân. Khi đó ta cảm giác mình với Triệu Tiểu Lan không có gì khác biệt, chỉ
khác phần thân dưới nhiều ít thịt hơn mà thôi, ta cũng chỉ là nữ nhân.
Ngày hôm sau ta nghe được tiếng
khóc tại hậu viện mới biết được nàng không phải là không có cảm giác, chỉ là
giả vờ kiên cường mà thôi. Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, ta đã
đi qua ôm lấy nàng. Nàng bị hù sợ, sau lại thấy là ta, vẫn không nhúc nhích mà
dựa vào trong lòng ta, khóc đến nước mắt nước mũi bay loạn.
Đến khi bình tĩnh trở lại, nàng nói
ta là người đầu tiên nhẹ nhàng với thân thể nàng như vậy, nàng thực cảm tạ.
Đúng là châm chọc, nàng lại có thể cám tạ ta – người đã lên giường với nàng ư.
Về sau thường xuyên gặp nàng, ta mới biết nữ nhân ngoài mặt kiên cường kia, kì thật
vô cùng yếu đuối, nhu nhược, rất dễ rơi nước mắt. Ta năm nay mới mười hai tuổi,
với một cô gái chín tuổi, lại coi đó là một người đàn bà, có lẽ tâm lý
của ta cũng có chút không bình thường.
Ở vương phủ bốn năm, ta dùng hết
thủ đoạn mua vui cho Vương gia, ta không muốn sống như vậy cả đời, ta muốn
trốn. Ta với Triệu Tiểu Lan lên giường cũng nhiều lần hơn, dần dần thân
nhau. Ta dạy nàng đọc sách viết chữ, dạy nàng đạo lí đối nhân xử thế.
Một mình ta không thể trốn thoát,
ta muốn tìm người giúp đỡ. Ta suy nghĩ lựa chọn có nên uy hiếp nàng hay không.
Kế hoạch chuẩn bị chu đáo, chúng ta quả nhiên thuận lợi trốn ra khỏi vương
phủ. Trước khi chia tay, nàng khóc cầu xin ta nếu như có thể gặp lại, muốn ta
cưới nàng, hơn nữa sẽ mãi mãi không rời, bởi vì hạnh phúc của nàng cũng chỉ
có ở trên người của ta.
Ta không có ý kiến gì, không có
nàng ta cũng không thể trốn thoát, dù sao hai người chúng ta đều đã vấy bẩn
không nên đi làm bẩn thêm người khác nữa, thật sự hợp lại cùng một chỗ cũng
không có gì không tốt. Cho nên ta phát ra lời thề.
Ta may mắn được gặp tứ hoàng tử,
đời này ta chưa từng cảm kích người nào, nhưng ân tình của ngài ta cũng vĩnh
viễn không quên. Sau khi ta giết chết Trương phú hộ, Lý tri phủ, thậm chí cả
Vương gia, ngài cũng đều thay ta sắp xếp, toàn bộ kí ức dơ bẩn đều đã được ta
dọn dẹp sách sẽ, chỉ trừ Triệu Tiểu Lan, nàng giống như chưa từng tồn tại, bặt
vô âm tín.
Theo thời gian trôi qua, ta cũng
dần dần quên nàng cùng quá khứ kia. Ta chỉ một lòng trợ giúp tứ hoàng tử tranh
đoạt vương vị, những chuyện đã qua khiến ta tuyệt không hề tin tưởng bất kỳ
kẻ nào, cho nên chỉ cần có lợi cho ngài, bất luận là giết người phóng hỏa, thậm
chí là bán đứng thân thể, ta đều cũng tự nguyện làm. Ta không muốn bẩn tay
ngài, nếu phải chịu vấy bẩn chỉ cần một kẻ như ta là đủ rồi.
Mười năm sau, Triệu Tiểu Lan lại ra
hiện tại trước mắt ta, nhìn qua vẫn nhỏ xinh nhu nhược, giống như mười năm
trước. Nàng bây giờ đã đổi tên thành Vũ Điệp,