
ông ngừng ấn di động cho màn hình sáng lên, anh cúi đầu,
bỗng nhiên quay sang hỏi Phiên Hoài: "Thế em có muốn nhìn thấy một kết cục khác
không?"
Phiên Hoài u sầu suy sụp, lắc đầu: "Em biết tình trạng của cha rất nghiêm
trọng, đương nhiên là không muốn ông xảy ra mệnh hệ gì... Vâng, thật khó khăn để
lựa chọn, với em mà còn khó khăn như thế thì anh nhất định là càng tệ hơn."
"Phiên Hoài, anh đã lựa chọn thì tuyệt đối không gì có thể làm khó anh."
Mặt Trịnh Phiên Nhiên không chút biểu cảm, chầm chậm nói. Đừng nhắc đến những
chuyện khó xử như thế nữa, Phiên Hoài rốt cuộc vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Sự thiệt thòi đó có thể nhìn thấy, có thể hiểu được, còn tốt hơn những điều khó
nói. Mà những điều khó nói, lại tốt hơn nhiều việc không biết lựa chọn như thế
nào.
Cả cuộc đời Trịnh An Đồng ngoài nghe theo gia đình họ Trịnh thì tâm huyết cả
đời của ông ta chính là chăm sóc anh. Từ nhỏ đến lớn, các chi phí ăn uống và các
khoản chi tiêu khác đều vượt xa những quy tắc nhà họ Trịnh, anh được nuôi dạy tử
tế, đừng nói đến việc kế thừa sự nghiệp của gia tộc, mà ngay cả việc thao túng
một vương quốc cũng đã đủ rồi. Giờ đây ai cũng hết lời khen ngợi Trịnh Phiên
Nhiên bắt đầu khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, làm chấn động cả phố Wall, còn
quá trẻ đã kiếm được số của cải mà mấy trăm nhà như họ Trịnh cũng không sánh
bằng.
Nhưng rất ít người nghĩ được rằng, đúng là anh không lấy một xu nào từ nhà họ
Trịnh để lập nghiệp, nhưng người phong thái như anh, đầy tài năng như anh, là do
Trịnh An Đồng đúc kết từ những điều tốt đẹp nhất của cả gia tộc họ Trịnh và toàn
bộ tâm huyết của Trịnh An Đồng tạo nên.
Vậy nên, một bên là Trịnh An Đồng, một bên là cô... Trịnh Phiên Nhiên mỗi lần
nhẫn nhịn lại không ngừng nghĩ về Trịnh An Đồng, nhắc nhở bản thân phải tiếp tục
nhẫn nại, nhưng dường như anh chưa bao giờ thật sự nghĩ về điều mà cô phải chịu
đựng. Đang chờ ông chú xuất viện, dưới sự bất bình và hoài nghi ngây thơ của
Phiên Hoài, anh bất chợt nghĩ ra một vấn đề: Rốt cuộc người con gái tên Tân Cam
này, dựa vào cái gì mà khiến Trịnh Phiên Nhiên anh phải đau khổ mười năm, không
cách nào lựa chọn mỗi khi đốỉ mặt với chú? Điện thoại vẫn nhấp nháy sáng, anh
đang ngồi thẫn thờ, Phiên Hoài cảm thấy trong góc khuất ấy, ánh đèn dường như ảm
đạm, u tối hơn.
Cậu nhẹ nhàng gọi: "Anh ơi!" Sao?" "Anh không thể lựa chọn, nên muốn cùng chị
ấy chịu đau khổ sao?"
Phiên Hoài không thể hiểu nối, đã yêu chị âý, đã vì chị ấy mà trắc trở, mà
chi có một con đường, đó là để chị ấy ra đi. Tại sao mỗi người không bắt đầu lại
từ đầu, bắt đầu một cuộc sống mới?
Cánh cửa phòng bệnh bật mở, Trịnh An Đồng cùng bác sĩ đi ra, Trịnh Phiên
Nhiên tắt điện thoại, đứng dậy đi về phía họ. "Anh không thể bỏ rơi bản thân,
nên không thể tử bỏ cô ấy."
Đi bên cạnh Phiên Hoài, anh nói. Bởi vì cô là người anh cần, bởi vì thế giới
này chỉ có cô mới xứng ở bên anh, và bởi vì cô là Tân Cam, là một phần của Trịnh
Phiên Nhiên, anh đối xử với cô như đối xử với chính mình.
Chẳng dựa vào cái gì, cũng không thể từ bỏ, cũng chưa bao giờ tự hỏi bản thân
mình làm điều này vì lý do gì. Tân Cam không thích màu trắng, nên trong tủ quần
áo hầu như không có trang phục nào như vậy, chiếc váy màu trắng sang trọng như
thế này, nếu như không phải tâm trạng cô đang đau đớn rối bời, thì cô cũng không
cần để mắt đên.
Màu sắc quá thuần khiết, khuôn mặt càng thêm nhợt nhạt, Tân Cam quét thêm lớp
mỏng phân má hồng, thoa son bóng đỏ, màu đỏ đậm của đôi môi và màu đen của tóc
đã xóa tan màu trắng nhợt nhạt, cách trang điểm thế này mới khiến cô an tâm hơn
một chút. Cô xuất hiện tuyệt đẹp với chiếc váy trắng, môi đỏ mọng, cùng mái tóc
đen tuyền, không khỏi khiến cánh phóng viên trước cửa hội trường phải trầm
trồ.
"Chính là cô ây", tiếng hô trong đám đông, đèn flash nháy liên tục, ánh sáng
nối tiếp nhau làm lóa cả mắt.
Tân Cam bước đi trong ánh sáng chớp nháy liên tục, cô nheo mắt chầm chậm đi
về phía trước. "Hôm nay cô cũng đến dự à? Là ai mời cô thế? Ông Trịnh hay là Cố
tiếu thư?"
"Nghe nói ông Trịnh Phiên Nhiên sắp đính hôn với Cố tiểu thư, là sự thật
ư?"
"Cô Tân Cam hãy nhìn chúng tôi!"
"Cô Tân..."
Đường phía trước đã chật cứng cánh phóng viên, cô đang ngẩng đầu nhìn, bất
ngờ bị ai đó cầm tay lôi đi, chỉ nghe trong đám phóng viên nói có trò để xem
rồi, sau đó những tiếng "tách, tách" mỗi lúc một dữ dội hơn, cánh tay lôi cô đi
bỗng dưng giơ lên che mắt cô lại, cô nằm gọn trong lòng người đó.
"Em thực sự đã đến rồi."
Cô nghe thấy hơi thở của anh ấy, ngay trên đầu cô, trong lúc ổn ào nhưng vẫn
có thể nhận ra một cách rõ ràng.
"Tân Cam, tại sao em lại cố chấp thê?"
Tân Cam đẩy nhẹ anh ra, Thôi Thuấn Thần không biết phải làm sao, đành đi theo
sau, chặn các tay săn ảnh càng lúc càng đông.
Đội an ninh trong hội trường đứng dàn ra mở đường, Thôi Thuấn Thần bảo vệ Tân
Cam vội vã đi qua dòng người. Đúng vào lúc này, những tiếng hô lại một lần nữa
như thủy triều ào ào dâng lên, đèn flash nháy không ngừng, ngay cả trong đêm
cũng chiếu sáng cả