
thương, nhà tắm Ngũ Hành tiến hành sửa chữa quy mô lớn, ngay cả kết cấu cũng đổi, đổi tên là Ngũ Hành Không, là khu giải trí hạng sang.
Hoa Kì vào cửa thì đúng lúc Chương Thỉ ở trong đại sảnh bố trí công việc, y nhìn thấy Hoa Kì đi vào, khẽ mỉm cười: “Dưỡng thương tốt rồi?”
Hoa Kì gật đầu một cái: “Nơi này hình như biến đổi?”
Chương Thỉ cười nói: “Chuyện đương nhiên, nhưng bắt đầu từ hôm nay, nơi này là tôi phụ trách, nói cách khác, người lãnh đạo trực tiếp của cậu là tôi.”
“Hả? . . . . . .” Hoa Kì kinh ngạc nói: ” Bàng Suất đi đâu?”
Chương Thỉ nói: “Cậu ta vẫn là ông chủ, nhưng không quảnh những chuyện vụn vặt nữa, về sau có chuyện gì tìm tôi là được.”
Hoa Kì gật đầu một cái, đi theo đưa tay nói: “Trả tiền lương tháng trước cho tôi.”
Chương Thỉ dở khóc dở cười nói: “Người tốt, tôi vừa nhậm chức cậu đã đòi tiền tôi sao?”
“Thế nào, anh muốn quỵt nợ không trả tiền? Vậy tôi đi tìm Bàng Suất.” Hoa Kì làm bộ chạy lên lầu, Chương Thỉ lại chặn một bước nói: “Trước đó cậu giúp tôi, giờ tôi cũng có chuyện muốn cậu giúp, cộng tiền lương của cậu nữa, trả cậu hơn 500 tệ này.”
“Được đó.” Hoa Kì thấy tiền sáng mắt nói: “Chuyện gì à?”
Chương Thỉ mỉm cười nói: “Ngày mốt sàn nhảy của Ngũ Hành khai trương, cậu giúp tôi hẹn Trang Hào tới đây Hoa Kì rất sảng khoái đáp ứng Chương Thỉ, chính cậu cũng hi vọng ngày mai có thể nghỉ, bởi vì, cậu mới vừa cùng Trang Hào tách ra đã có chút nhớ anh rồi.
Mà hai ngày này, Hoa Kì đã bắt đầu thích ứng Ngũ Hành mới.
Chương Thỉ đến khiến Ngũ Hành có biến hoá rất lớn, mặc dù y chủ yếu phụ trách sàn nhảy tầng một, nhưng cũng sẽ phân thời gian để cải cách các bộ phận khác, dù là phòng bao trên lầu hay là nhà tắm lầu một, dường như y đều thay máu một lần, Hoa Kì vào cửa lớn nhà tắm, đúng lúc gặp phải mập sư phụ từ bên trong xách hành lý đi ra ngoài.
“Đây là sao? Về nhà à?” Hoa Kì hiếu kỳ nói.
Mập sư phụ thở dài nói: “Dĩ nhiên về nhà, nếu không có thể làm gì?” Mập sư phụ cười hì hì vỗ bả vai Hoa Kì nói: “Chỉ cậu làm tốt, bình thường quan hệ không tệ với ông chủ, đương nhiên sẽ được giữ lại.”
Hoa Kì sửng sốt: “Sao? Chú bị sa thải?”
Mập sư phụ cười khổ nói: “Cũng không trách được, người hợp tác với ông chủ là người từng trải, nhìn mấy người chúng ta không vừa mắt nên đều đuổi tất cả đi.”
Hoa Kì theo bản năng liếc bên trong mấy cái, cũng không thấy hai tắm kỳ công khác: “Bọn họ đâu? Đều đi rồi?”
Mập sư phụ gật đầu một cái: “Ừ, sáng sớm đã đi, tôi vì phải giao công việc cho nên đến giờ này mới chuẩn bị rời khỏi.”
Trong lòng Hoa Kì ít nhiều có chút không tư vị, do dự một lát vẫn không dám lên tiếng.
“Ai. . . . . . Được rồi, tôi phải đi rồi.” Mập sư phụ cười cười, mất mác đi ra ngoài cửa.
Hoa Kì nhìn nhà tắm trống rỗng, nước trong hồ đang sôi rầm rập, sương mù từ từ dâng lên, cậu đi tới hộc tủ bên cạnh, mỗi một bước đều tạo tiếng vang trong phòng tắm vắng vẻ.
Hoa Kì mở hộc tủ, từ từ cởi áo, vừa nhét áo khoác nhung vào trong ngăn kéo liền nhìn thấy Chương Thỉ vén rèm lên đi vào: “Đi vào đã lâu như vậy còn chưa thay xong đồng phục làm việc sao?”
Hoa Kì nhìn y một cái, cúi đầu tiếp tục cởi quần áo.
Chương Thỉ thấy Hoa Kì không vui lắm, nghi ngờ nói: “Mới vừa rồi không phải còn tốt sao? Sao giờ lại không vui thế?”
Hoa Kì nhìn về phía y lần nữa, bất đắc dĩ nói: “Anh đuổi mọi người đi hết là muốn mệt chết tôi sao?”
Chương Thỉ cười: “Là chuyện này à? Cậu yên tâm đi, cậu cố gắng một hai ngày nữa, đến lúc đó tuyển thêm người mới cậu sẽ dễ dàng hơn, nếu không cậu cho rằng tại sao tôi thưởng cho cậu những 500 tệ?” Chương Thỉ mở hộc tủ bên cạnh ra, từ từ cởi áo.
Hoa Kì bĩu môi nói: “Người có tiền đều keo kiệt, lời này một chút cũng không sai.”
Chương Thỉ hé miệng cười, cởi áo sơ mi dùng móc quần áo treo lên, tiếp cởi quần nói: “Đừng oán trách, có rãnh thì tới đây chà xát tắm rửa giúp tôi, hai ngày nay tôi không ngủ rồi.”
Lần này Hoa Kì chú ý tới trong đôi mắt Chương Thỉ hiện đầy tia máu: “Biết, anh đến hồ ngâm một chút, lát nữa tôi chà xát cho anh.”
Chương Thỉ gật đầu một cái, cởi quần lót liền đi tới ao.
Hoa Kì tiếp xúc với Chương Thỉ không nhiều lắm, biết cũng không đủ lâu, cậu không biết rốt cuộc Chương Thỉ là dạng người gì, từ tấm hình chỗ Trang Hào có thể nhìn ra, khi còn bé Chương Thỉ là rất thích cười, không đúng. . . . . . Chương Thỉ bây giờ cũng rất hay cười, nhưng cười lúc đó và cười bây giờ khác nhau rất lớn, nụ cười bây giờ của Chương Thỉ luôn làm cho người ta có cảm giác khó có thể suy nghĩ.
Hoa Kì cởi quần áo thay đồng phục làm việc xong, cầm túi công cụ đi tới chỗ Chương Thỉ.
Chương Thỉ ngồi trong ao ngẩng đầu lên, cười nói: “Đoạn thời gian này cậu ở nhà Trang Hào à?”
Hoa Kì cúi đầu sửa sang lại túi công cụ: “Đúng vậy, nếu không tôi cũng chẳng dám về nhà.”
“Vậy mấy ngày nay cậu cũng không tắm chứ gì? Cùng nhau đi vào ngâm sao?”
Hoa Kì suy nghĩ một chút nói: “Cũng được.” Nói xong, cậu nhấc chân nhảy vào trong hồ, tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống.
Chương Thỉ nhìn vết sẹo trên đầu trọc của Hoa Kì nói: “Hôm nay đi cắt chỉ?”
Hoa Kì vẩy nước lên cánh tay nói: “Đúng vậy,