
hông bằng quen tay.”
Trang Hào ngẩn ra: “Anh thích nam?”
Chương Thỉ liếc mắt cười nói: “Sao, anh thích nam có cái gì không thể tưởng tượng nổi à?”
Trang Hào lúng túng nói: “Cũng không phải vậy.”
“Vậy là cái gì?” Chương Thỉ hỏi ngược lại.
“Không có gì.” Trang Hào ho khan mấy tiếng, mắt nhìn Chương Thỉ hút thuốc, trong lòng có chút nghẹn sợ, thuận miệng tới một câu: “Cho em nửa cây.”
Chương Thỉ liếc nhìn điếu thuốc còn dư lại phần lớn, đưa tay tới: “Đều cho cậu.”
Trang Hào đưa tay nhận lấy, không chút do dự để lên miệng hít một hơi.
Chương Thỉ cười nhạt một tiếng, đưa tay rút kim tiêm ra.
“Anh làm gì? Còn gần nửa bình chưa chuyền xong đâu.” Trang Hào kinh ngạc nói.
“Không chuyền nữa.” Chương Thỉ đứng lên, duỗi lưng một cái, thả tay xuống thì trên mu bàn tay đã bắt đầu chảy máu, y cau mày nhìn mấy lần, rất chán ghét không che giấu chút nào, sau đó giơ tay lên miệng, lè lưỡi liếm máu nơi mu bàn tay.
Hành động này khiến Trang Hào rất là kinh ngạc, nửa ngày không nói chuyện.
Chương Thỉ nhìn ra Trang Hào kinh ngạc, xem thường nói: “Rất khó tiếp nhận đúng không?”
Trang Hào lắc đầu một cái: “Nào có.”
Chương Thỉ cười yếu ớt nói: “Trong ngục giam, nước miếng và nước tiểu là thánh dược chữa thương, có lúc bị người đánh hội đồng, ngục cảnh cũng làm như không thấy, hai thứ này chính là dược liệu bảo bối.”
Trang Hào ngẩn ra, anh bắt đầu suy đoán rốt cuộc ở trong ngục Chương Thỉ đã trải qua cuộc sống như thế nào.
Chương Thỉ đưa tay cầm quần áo trên giá: “Thời gian không còn sớm, anh đi về trước đây.”
Trang Hào vội vàng nói: “Hai tiếng nữa mới sáu giờ, anh cứ chợp mắt chỗ này một lát, trời sáng rồi hãy về nhà Chương Viễn không được sao?”
Chương Thỉ cười khổ nói: “Không muốn phiền bọn họ, anh trở về chỗ Bàng Suất thôi.” Chương Thỉ mặc áo vét tông, lại mặc giày da vào, lúc đi tới cửa: “Tháng sau Ngũ Hành mở rộng buôn bán, đến lúc đó tới góp vui chứ?”
Trang Hào do dự một hồi lâu: “Được, đến lúc đó em sẽ đi.”
“Tới lúc nào cũng được.” Chương Thỉ khẽ mỉm cười, mở cửa chuẩn bị đi.
“Cảm ơn.” Trang Hào đột nhiên nói tạ, Chương Thỉ vội vàng dừng bước, nhìn anh nói: “Cám ơn anh cái gì?”
Trang Hào cười nói: “Cám ơn anh hôm nay đã giúp em, nếu như không có anh, em cùng Hoa tiểu cẩu rất khó thoát thân.”
Chương Thỉ nhún vai một cái: “Nếu muốn cảm tạ thì phải có chút thành ý chứ.”
“Được, chỉ cần anh mở miệng.”
Chương Thỉ cười yếu ớt nói: “Lấy thân báo đáp thì sao.”
Trang Hào đột nhiên nở nụ cười: “Đừng vô nghĩa được không?”
Chương Thỉ cười đùa nói: “Được rồi, anh đi trước, chuyện hôm nay nên trách anh, nếu anh không hẹn cậu đi ăn cơm, cũng sẽ không. . . . . .” Chương Thỉ dừng một chút, còn nói: “Không nói nữa, đi trước.” Chương Thỉ mở cửa đi ra ngoài.
Trang Hào nhìn cửa, cho đến khi nghe tiếng đóng cửa Trang Hào mới quay đầu lại, liếc nhìn Hoa Kì đang ngủ say.
Sắc mặt Hoa Kì không tốt lắm, đôi môi có chút khô nứt, ngực theo hô hấp mà từ từ phập phòng. Tay phải cậu để lộ ra bên ngoài, năm ngón tay khẽ cong lên, nhìn qua như không có cảm giác an toàn, Trang Hào nhìn một lát, liền giơ chân nhét ngón chân cái của mình vào lòng bàn tay cậu.
Tay Hoa Kì vô cùng ấm áp, Trang Hào giật giật ngón chân, cảm thụ mềm mại của bàn tay cậu.
Đột nhiên, cái tay kia siết ngón chân của Trang Hào, Trang Hào sửng sốt: “Cậu đã tỉnh?”
Hoa Kì từ từ mở mắt, liếc mắt nhìn Trang Hào gật đầu một cái: “Đã sớm tỉnh, nghe các người nói chuyện nên tiếp tục giả bộ ngủ.”
Trang Hào rút ngón chân khỏi tay Hoa Kì, nghiêng người nửa nằm xuống: “Cảm giác thế nào, còn đau không?”
Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không đau.”
“ĐM, còn mạnh miệng, đầu thiếu chút nữa bị cho người ta bổ ra rồi, cậu còn nói không đau?” Trang Hào tức giận mắng.
Hoa Kì toét miệng cười nói: “Không phải em sợ anh lo lắng sao?”
Trang Hào nhìn chằm chằm Hoa Kì: “Rốt cuộc có đau hay không?”
Hoa Kì nhíu mặt nói: “Đau, đau chết đi được, còn đau hơn lúc anh đi vào nữa đấy.”
Mặt Trang Hào xoát phát đỏ lên: “Đều lúc nào rồi, cậu còn nổi máu dâm?”
Hoa Kì nặn ra nụ cười nói: “Ca, em khát.”
Trang Hào hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Kì một cái, đứng dậy xuống giường, khi trở về cầm một ly nước lọc: “Đứng lên uống đi.”
“Đầu em đau, không dậu nổi.” Hoa Kì uất ức nói.
Trang Hào để chén nước nơi đầu giường, sau đó đi đến bên cạnh Hoa Kì vươn tay ra sau cổ cậu, dùng lực nhấc lên, sau đó đưa ly nước tới.
Hoa Kì nhịn đau nhận lấy, miệng tiến tới cái ly từ từ uống.
Chợt, Hoa Kì thỉnh thoảng liếc nhìn hình dánh cậu phản chiếu nơi cái gương trên tủ, cậu phụt một tiếng phun nước trong miệng ra ngoài, dắt cổ hô: “Má ơi, tóc của em đâu?”
Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Đương nhiên là cắt rồi, vết thương trên đầu cậu rất lớn, không cắt tóc thì không có cách nào khâu vết thương.”
Hoa Kì vội vàng để ly xuống, giơ tay lên vuốt mái đầu trụi lủi sáng bóng của mình: “Má ơi, xấu như vậy em làm sao mà gặp người?”
Trang Hào bị Hoa Kì chọc cười, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve ót Hoa Kì nói: “Đầu trọc rất tốt, nhìn rất đàn ông.”
Hoa Kì nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn Trang Hào: “Em vốn không có đàn bà, trừ gương