
kia là tình nhân Tô Thiên Lan ẩn dấu hơn hai mươi
năm, tin vừa đưa ra, không ai tin tưởng đây là việc Tô Thiên Lan đã làm, ông ta có tiếng là quan nho, làm chuyện trung thực, có cơ sở, vĩnh viễn là một bộ dáng làm gương làm mẫu.
Thời điểm Chu Trường An còn trên đời từng đánh giá Tô Thiên lan người này —— thanh phong cao tiết. Nhưng là một người thanh phong cao tiết
như thế này, vẫn là ở thời điểm ông ta sắp thành công lui thân vì một
phụ nữ hãm sâu vào ngục tù.
Khi chuyện tình của Tô Thiên Lan bị tuôn ra, toàn thành oanh động.
Ngay trước mấy ngày sự tình của Tô Thiên bị tuôn ra, tin tức Tô Dần
Chính làm nghiên cứu sinh đã muốn xác định, Chu Thương Thương thật tình
cho rằng Tô Dần Chính sẽ trở thành nghiên cứu viên khoa học xuất sắc,
hắn thông minh như vậy lại còn nghiêm túc như vậy, các giáo sư đều lấy
hắn làm vinh dự, hắn còn có nhiệt huyết tràn đầy, Chu Thương Thương từng nói ẩu nói tả với Hoa Câu: “Tô Dần Chính về sau là sẽ đạt được giải
thưởng Nobel .” Hoa Câu chịu không nổi nhìn cô: “Cậu cho là Nobel là nhà cậu hả.”
Chu Thương Thương đối với Hoa Câu không cho là đúng, khi đó Tô Dần
Chính, ở trong lòng Chu Thương Thương, là trời là đất là truyền kỳ, là
không ai có thể sánh được, ngay cả thần linh cũng so với không bằng.
Ngẫm lại khi đó thật tốt, nhưng mà hiện tại Chu Thương Thương mỗi khi nhớ tới đều cảm giác đau đớn thủng ruột róc xương.
Chu Thương Thương sau lại nghĩ đến, mấy ngày Tô Thiên Lan gặp chuyện
không may này Tô Dần Chính hẳn là đã sớm biết, chỉ là chưa nói cùng cô.
Mấy ngày nay Chu Thương Thương còn đang chuẩn cuộc thi cấp 6, học thuộc
từ vựng tiếng Anh đến tối mày tối mặt, cho nên vốn không có chú ý đến sự khác thường của Tô Dần Chính.
Mãi đến ngày diễn ra cuộc thi, cô quên chuẩn bị cục gôm, cô ở hành
lang gọi điện thoại cho Tô Dần Chính muốn cho hắn cấp tốc đưa một cục
qua đây, nhưng là điện thoại làm thế nào cũng đánh không thông.
Ngày đó không biết có phải vì không có cục gôm làm ảnh hưởng tâm lý
phát huy của Chu Thương Thương hay không, hay là vì thật có tính tự cảm
ứng, sau khi Tô Dần Chính không có tiếp điện thoại Chu Thương Thương bắt đầu lo sợ bất an, tóm lại cuộc thi ngày đó, thính lực Chu Thương Thương nghe tiếng Anh giống như là nghe tiếng Thái quang quác, thực sự là nghe không lọt nửa câu.
Chu Thương Thương từ trường thi đi ra, không có nhìn thấy Tô Dần
Chính chờ cô, mà là thấy được Hàn Tranh dựa ở trên tường, Hàn Tranh
phong trần mệt mỏi từ Bắc Kinh gấp rút trở về.
Hàn Tranh đi tới phía cô, tiếp nhận túi đi thi trong tay cô, hỏi một câu: “Thi thế nào rồi?”
Chu Thương Thương lúc ấy đôi mắt liền đỏ, cô làm cho bản thân không
nên nghĩ loạn, nhưng thanh âm vẫn run rẩy lợi hại: “Có phải Tô Dần Chính có hay không…”
“Không phải, không phải…” Hàn Tranh muốn nói lại thôi, “Là ba của Dần Chính.”
Tô Dần Chính liên hệ không được, trường học không có người, trong nhà cũng không có người, điện thoại của cô quay số đến di động của Tô Dần
Chính vẫn là bị vây trong trạng thái tắt máy, Hàn Tranh cưỡi chiếc
Harley của mình mang theo cô từng vòng từng vòng tìm Tô Dần Chính.
Chu Thương Thương ngồi ở sau lưng Hàn Tranh nước mắt rơi như mưa, lúc này cô không nên khóc, nhưng là nước mắt luôn nhịn không được tuôn ra
bên ngoài, sau lưng Hàn Tranh ẩm ướt hơn phân nửa, không biết là mồ hôi
hay là nước mắt của cô.
Đêm khuya mười một giờ, Hàn Tranh ngừng xe xong, lôi kéo Chu Thương
Thương đi tiệm bán cháo 24 giờ: “Mình đói bụng, ăn no lại tìm.”
Chu Thương Thương ăn không vô, ngồi ở đối diện Hàn Tranh không nói
một tiếng, Hàn Tranh đem bánh bao gạch cua đẩy về phía trước cô, cau mày nói: “Về sau người Dần Chính cần nhất là cậu, cậu không nên người chưa
tìm được đã trước đói xỉu.”
Chu Thương Thương xoay mặt lau nước mắt, cầm bánh bao cắn lên, Hàn
Tranh nhìn chằm chằm cô đã lâu, sau đó mở miệng nói: “Mình biết tối hôm
nay cậu ngủ không được, đợi lát nữa ăn xong chúng ta tiếp tục tìm.”
“Cám ơn cậu, Hàn Tranh.” Chu Thương Thương gật gật đầu, bánh bao gạch cua tươi ngon cắn đi xuống như là hạt cát nghẹn ở yết hầu.
Hàn Tranh nhìn cô, giật nhẹ khóe miệng: “Đừng khách khí như vậy, Chu
Thương Thương, Tô Dần Chính trừ bỏ là bạn trai cậu còn là huynh đệ của
mình.”
Đêm đó, Chu Thương Thương cùng Hàn Tranh tìm Tô Dần Chính suốt một
đêm, tuy nhiên vẫn là vô ích, tới cuối cùng đến tận giữa trưa ngày hôm
sau Tô Dần Chính chủ động liên hệ Chu Thương Thương.
Tô Dần Chính hẹn cô ở gặp mặt ở tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hòa, lúc giữa
trưa, hắn còn gọi cho Chu Thương Thương một chén mì đậu tương cùng một
ly sữa đậu nành nóng.
Tô Dần Chính nhìn thật sự rất bình tĩnh, hắn cười nói với cô: “Thực xin lỗi, Thương Thương, anh khiến cho em lo lắng.”
Hắn còn hỏi tình huống cuộc thi cấp 6 của cô, hỏi cô thính lực năm nay thi có khó không, có nghe không ra hay không.
Chu Thương Thương hít hít mũi, lắc đầu, Tô Dần Chính an ủi cô nói: “Không sao, nếu năm nay không qua sang năm thi lại.”
Chu Thương Thương gật gật đầu, cô không dám hỏi Tô Dần Chính về
chuyện Tô Thiên Lan, cô là nhát gan