
ủa hắn cũng xảy ra vấn đề. Hơn nữa ngày hôm qua Dư
Giai Di nói cho cô, nữ chuyên gia nhũ tuyến duy nhất của bệnh viện kia
bị một ông chủ nào đó kêu đi tư chẩn cho một nữ ngôi sao, mà cô cũng vẫn biết Tô Dần Chính hiện tại cùng một vị nữ ngôi sao nào đó dính chung
một chỗ.
Tất cả mọi chuyện liên hệ với nhau, liền biến thành một suy đoán hiện thực trào phúng hết sức khó chịu, Chu Thương Thương đã quên mình làm
sao hoàn thành cái suy đoán hiện thực này, từ một chút không xác định
biến thành xác định, tựa như quá trình lột da cắt thịt, từng chút xé
rách đi vào, chạm đến lớp xương cốt dày đặc.
Khi Tô Dần Chính cầm lấy tay cô hỏi: “Thương Thương, làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái?” Khi đó, Chu Thương Thương thật sự là hận cực kỳ,
cô mắt lạnh nhìn Tô Dần Chính, hỏi: “Anh thì sao, cũng có chỗ nào không
thoải mái sao?” Cô hung hăng trừng mắt nhìn Tô Dần Chính, sau đó không
nói một lời hất ra tay hắn.
Chu Thương Thương cảm thấy khi đó mình khẳng định xấu xí mười phần,
trợn hết mắt ra, ánh mắt lạnh như băng lại giống như đao, điển hình bộ
dáng người vợ bị tổn thương, so với Lý Mạc Sầu còn Lý Mạc Sầu hơn.
Cô luôn thích chưng diện lại sĩ diện, cho dù là một người bị ruồng
bỏ, cũng muốn bảo trì tư thái vân đạm phong thanh, nhưng mà Tô Dần Chính thật đúng là lợi hại a, dễ dàng như vậy liền đem sắc mặt xấu xí của cô
kích thích hiện ra.
Dưới lầu tiếng chuông điện thoại vang lên, sau đó truyền đến tiếng
bước chân tiểu bảo mẫu A Châu vội vàng chạy tới nghe, A Châu tiếng rất
to, nhất là khi nghe điện thoại, Chu Thương Thương cho dù ở trong phòng
trên lầu 2 đóng cửa phòng cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Tô tiên sinh hỏi phu nhân sao, cô ấy đã trở lại, vừa lên lầu.”
“Không biết phu nhân bên ngoài có ăn qua hay không, nhưng mà sau khi trở về là không có ăn qua.”
“Trong nhà không có yến mạch, đợi lát nữa em sẽ đi mua yến mạch hầm cháo.”
“…”
—
“Không có yến mạch thì làm đỡ trong nhà có, cô chạy đi mua khi nào
thì mới có thể làm xong… Mặt khác đừng nhiều dầu mỡ, cháo hầm xong nếu
phu nhân đang ngủ, thì kêu cô ấy tỉnh lại, đừng để cho cô ấy ngủ bụng
rỗng.”
Tô Dần Chính nói xong, liền cúp điện thoại di động, lúc vừa cúp máy
lại muốn gọi đi, hắn còn muốn hỏi, phu nhân hôm nay trở về tâm tình được không? Có phải rất tệ hay không?
Suy nghĩ một chút, Tô Dần Chính vẫn là đem điện thoại bỏ vào trong
túi quần, mặt sau bệnh viện là một tiểu khu dân cư, lúc hắn lái xe ngang qua dường như nghe mùi đồ ăn bay vào bên trong xe, Tô Dần Chính đem cửa kính xe đóng lại, sau đó đem xe quay đầu, hướng về phía Nhã Lâm tiểu
khu chạy đi.
Mẹ Tô dường như thực ngoài ý muốn khi mở ra cửa nhà nhìn thấy người
đến là con trai mình, biểu tình trên mặt không thể nói rõ là vui mừng,
nhưng cũng có vui mừng nhàn nhạt, bà tiếp đón Tô Dần Chính vào cửa, sau
đó hỏi hắn có ăn cơm chiều hay chưa.
Tô Dần Chính nói chưa, mẹ Tô trưng cầu nhìn con trai mình: “Mẹ hâm chút đồ ăn cho con?”
Tô Dần Chính gật gật đầu, sau đó ở dưới thắt lưng kê hai cái gối dựa, cả người làm tổ trên sô pha gỗ lim.
“Đổi cái sô pha khác đi, bằng gỗ đau cả người.” Sau một lúc lâu, Tô Dần Chính nói với Tô Ngữ Tâm nói.
Mẹ Tô từ trong bếp ló ra: “Mẹ một bộ xương già còn không sợ, mấy đứa người trẻ tuổi lại ngại cứng sao.”
“Mấy đứa?” Tô Dần Chính quay đầu.
“Thương Thương a.” Mẹ Tô cười trả lời, “Thương Thương vẫn đề nghị mẹ
đổi cái sô pha, mẹ không chịu, nó lại mua cho mẹ vài cái gối ôm, nói để
êm chút.”
“Ah.” Tô Dần Chính thản nhiên trả lời, sau đó vươn tay bắt một cái
gối ôm, ôm đến trước người, màu vàng nhạt dưới ánh đèn chiếu sáng ánh
lên mặt hắn, tâm tư ngẩn ngơ.
Mẹ Tô đem đồ ăn đã nóng bưng lên bàn, sau đó kêu Tô Dần Chính lại đây ăn, kêu một tiếng không có người trả lời, đi đến phòng khách nhìn thấy
Tô Dần Chính đã muốn nhắm hai mắt ngủ, trong tay còn ôm một gối ôm màu
vàng lưu vân, ôm ngủ.
Mẹ Tô vỗ bả vai con mình, nhẹ giọng gọi một câu: “Dần Chính…”
Tô Dần Chính chậm rãi mở hai mắt, sau đó đứng lên: “Con đi ăn.”
Bao tử Tô Dần Chính mấy năm nay đã bị rượu làm vỡ nát, một thời gian
dài đã nếm không ra tư vị của món ngon, có đôi khi ăn cái gì cũng giống
như nhai sáp.
Mẹ Tô gắp chút đồ ăn cho Tô Dần Chính, thở dài nói: “Dần Chính, đối với Thương Thương tốt chút, nó thật sự là một người vợ tốt.”
“Con biết.” Tô Dần Chính ngẩng đầu nở nụ cười một chút với mẹ Tô.
“Biết thì cùng với cái tiểu minh tinh bên ngoài kia cắt đứt đi.” Mẹ
Tô hai mắt đột nhiên thâm sâu, có chút hầm hầm giận dữ nói, “Dần Chính,
rất nhiều chuyện một khi tiêm nhiễm, sẽ biến thành thói xấu.”
Tô Dần Chính im lặng không trả lời.
Mẹ Tô liếc Tô Dần Chính một cái, không tiếp tục nói tiếp.
Tô Dần Chính ăn xong cơm chiều thì tạm biệt mẹ mình, mẹ Tô nghĩ đến
một sự kiện, từ trong tủ bát lấy ra một đơn thuốc đưa cho Tô Dần Chính:
“Thương Thương lần trước sau khi sanh non thân thể vẫn không tốt, đây là phương thuống bồi bổ thân mình, cố ý từ một vị đại sư ở Tây Tạng xin
được.”
Tô Dần Chính thu hồi đơn thuốc, chỉ cảm thấy có cổ đau nhức từ sâu trong xương cốt vèo vèo tỏa ra