
g nảy, ả là một nhân vật của công chúng, sự
cố giao thông như vậy không lớn không nhỏ, nhưng uống rượu lái xe là cái vấn đề lớn, ả chịu đựng tức giận, cười cười với Hàn Tranh: “Tông vào
đuôi xe thôi mà, để cho cảnh sát tham rất phiền phức, anh đẹp trai, tôi
không lừa anh, Lý cục trưởng phụ trách khu này còn phải kêu chồng tôi
một tiếng anh, tôi nói cho anh biết việc này nếu đưa ra giải quyết
chung, anh thật đúng là chiếm không được lợi lộc gì.”
Chu Thương Thương có chút buồn cười nhìn Hàn Tranh: “Thập Nhất, tự anh xem làm đi, em lên xe trước.”
Hàn Tranh gật gật đầu: “Trong xe bên trái có máy chơi game anh mới mua, em chơi trước đi.”
Chu Thương Thương gật gật đầu, trước khi rời đi lại nhìn Trần Uyển Di.
Trần Uyển Di nhấn kèn trong xe, ý bảo Hàn Tranh nhanh chút đưa ra thái độ.
“Lý cục trưởng?” Hàn Tranh thu thu ánh mắt, sau đó thần sắc giật mình nhìn Trần Uyển Di, “Hay là chồng cô là Lý Cương?”
Trần Uyển Di sắc mặt khẽ biến, không hề để ý tới Hàn Tranh, sau đó
lấy ra di động bấm gọi đi, vốn nghệ sĩ gặp gỡ loại sự tình này đầu tiên
khẳng định là gọi điện thoại cho người đại diện của mình, Trần Uyển Di
người đầu tiên nghĩ đến là Tô Dần Chính, ả hôm nay đã gọi Tô Dần Chính
vài lần đều bị cắt đứt, lần này ả vốn ôm tâm tính tìm may, không nghĩ
tới lại thông máy.
“Dần Chính, em xảy ra tai nạn xe cộ…” Một giây trước còn ác độc nói chuyện, giây tiếp theo mặt lại toát ra vẻ phụ nữ yểu điệu.
Từ đầu tới đuôi, Hàn Tranh vẫn mặt không chút thay đổi nhìn Trần Uyển Di không ngừng khóc kể với cái di động, nhưng thời điểm nghe tới người
phụ nữ này thực kêu ra tên cái người kia, trong mắt anh ngay lập tức
toát ra một đám lửa.
“Dần Chính, anh có thể lại đây một chuyến hay không, đối phương thật
không phân rõ phải trái, em thật không có biện pháp giải quyết …”
Hàn Tranh chỉ cảm thấy bản thân lúc này máu huyết sôi trào, không thể ức chế phẫn nộ giống như thủy triều đang bao phủ anh, anh có chút khống chế không được từ trong tay Trần Uyển Di đoạt qua điện thoại.
“Dần Chính, là tao.” Hàn Tranh sau khi bình tĩnh tâm tình, “Tao chính là cái người không phân rõ phải trái trong miệng người phụ nữ kia, vừa
mới nãy xe người phụ nữ của mày tông vào đuôi xe tao, còn có, Thương
Thương cũng ở trong xe.”
Hàn Tranh trừng mắt nhìn Trần Uyển Di, đi đến một bên nghe điện thoại.
“Mày hỏi tao Thương Thương thế nào?” Hàn Tranh nhịn không được cười
nhạo ra tiếng, “Dần Chính, không phải tao chèn ép mày, mày có mặt mũi
hỏi cái này sao?” Nói xong, cúp điện thoại, Hàn Tranh đi trở về, khống
chế không được tính tình mà đem di động trả lại cho Trần Uyển Di.
Trần Uyển Di ù ù cạc cạc nói: “Bệnh thần kinh hả!”
Hàn Tranh cười nhạo, đi đến trước mặt Trần Uyển Di, hỏi: “Tô Dần Chính là chồng cô?”
Trần Uyển Di nghiêm mặt không nói lời nào.
Hàn Tranh ói ra mấy hơi tức giận, sau đó xoay người từ trên cao nhìn
xuống Trần Uyển Di: “Tôi thật đúng là lần đầu tiên thấy người giống như
cô vậy —— thứ đàn bà —— đê tiện.” Nói xong, cười lạnh xoay người, đi trở về trước xe mình, lên xe, đóng cửa xe.
“Giải quyết như thế nào?” Chu Thương Thương quay đầu hỏi Hàn Tranh.
Hàn Tranh không nói lời nào, qua một lúc, rầu rĩ trả lời: “Giải quyết riêng.”
Chu Thương Thương “Ah” một tiếng, sau đó cúi đầu.
Toàn bộ thùng xe đột nhiên trở nên tĩnh lặng, qua thật lâu sau, Chu
Thương Thương từ từ mở miệng: “Thập Nhất, người phụ nữ vừa rồi em nhận
ra được.”
Hàn Tranh nắm tay lái, sắc mặt khó coi đến rối tinh rối mù.
Chu Thương Thương cố nở nụ cười nhẹ, sau đó quay đầu hỏi Hàn Tranh: “Anh nói cô ta xinh đẹp hay là em xinh đẹp?”
Hàn Tranh lạnh nghiêm mặt: “Đừng hỏi như vậy.”
Chu Thương Thương nhẹ dựa vào ghế xe, cúi đầu cười, thần sắc đã có
chút suy sụp yếu đuối: “Thập Nhất, anh nói hai người cùng một chỗ lâu,
có phải sẽ từ tình yêu biến thành tình thân hay không?”
Hàn Tranh thanh âm nặng nề: “Anh không biết.”
Chu Thương Thương nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, ven đường một loạt
quảng cáo xếp sau vành đai xanh, một loạt quảng cáo lộ thiên của Tô thị
lướt qua cực nhanh rồi biến mất trước mắt Chu Thương Thương, sau đó lại
lần nữa nhảy vào trong mắt cô, rồi biến mất…
———
Chu Thương Thương là sau khi tốt nghiệp đại học mới biết được cuộc sống của Tô Dần Chính có bao nhiêu quẫn bách.
Khi đại tam cô từ trong Tống gia chuyển ra ngoài, sau khi Tô Dần
Chính biết việc này, hàng tháng trừ bỏ gửi quà cho cô, còn định kỳ gửi
đến cho cô một khoảng tiền.
Tô Dần Chính ở trong điện thoại nói với cô: “Bà xã, anh nuôi em.”
Khi đó Chu Thương Thương thật sự không biết phần mềm của Tô Dần Chính mới thiết kế bị người ta đạo danh, cũng không biết hắn mới từ chức ở
công ty, càng không biết thời điểm Tô Dần Chính nói với cô “Bà xã, anh
nuôi em.” Toàn thân trên dưới chỉ có 500 đồng tiền.
Chu Thương Thương sau khi tốt nghiệp đại học liền lập tức chạy vội
đến Bắc Kinh tìm Tô Dần Chính, ngày hè chói chang, cô ngồi ở cửa chờ Tô
Dần Chính, kết quả chờ được một người đàn ông nhanh nhẹn dũng mãnh, anh
ta nói cho cô Tô Dần Chính sớm đã chuyển đi rồi.
Chu Thương Thươ