
ôi vợ chồng đến độ tuổi này mới bắt đầu bước vào
giáo đường hôn nhân, mà bọn họ cũng đã ở trên con đường hôn nhân này
càng đi càng xa.
——————————————————————————
Chu Thương Thương đứng ở cửa sổ sát đất, phía sau là bóng đêm nặng
nề, bên ngoài vang vài tiếng sấm rền, bên trong trần nhà hệ thống điều
hòa trung tâm, gió lạnh từ nơi nguồn gió được thổi ra nhè nhẹ.
Tô Dần Chính tiến lên ôm lấy Chu Thương Thương, hắn ngửi thấy trên người cô mùi sữa tắm thơm ngát, than thở nói: “Thật thơm.”
Chu Thương Thương mặc Tô Dần Chính ôm, mãi đến khi Tô Dần Chính dùng
răng nanh cởi bỏ cái cúc áo thứ hai trên áo ngủ cô, Chu Thương Thương
thản nhiên mở miệng nói: “Dần Chính, tôi sợ nhiễm bệnh.”
Tô Dần Chính đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn nhã có phần vặn vẹo
đôi chút, đồng tử đen thẳm chậm rãi co rút lại, cánh tay hắn đặt trên
tay Chu Thương Thương cũng có chút khống chế không được lực đạo, cứng
ngắc nắm vào xương cốt Chu Thương Thương.
“Anh bẩn?” Tô Dần Chính ánh mắt nặng nề, chống lại ánh mắt của Chu Thương Thương, “Vậy em cảm thấy ai sạch sẽ, Thập Nhất sao?”
Chu Thương Thương tính toán thoát khỏi gông cùm của Tô Dần Chính, Tô
Dần Chính lại gia tăng thêm lực đạo, đem Chu Thương Thương để ở trên
tường, hai người chóp mũi chạm chóp mũi, hô hấp ấm áp mà Tô Dần Chính
thở ra toàn bộ phun trên mặt Chu Thương Thương.
“Thương Thương, trên đời không mấy đàn ông là sạch sẽ, nhất là Thập
Nhất, em có khả năng không biết —— “Tô Dần Chính kéo ra nụ cười khẽ, ghé vào lỗ tai Chu Thương Thương, nhỏ giọng nói, “Anh nói cho em, nó mười
lăm tuổi đã chơi song phi…”
Chu Thương Thương giơ tay lên cho Tô Dần Chính một cái tát: “Anh cút cho tôi!”
Tô Dần Chính tay phải vuốt khuôn mặt bị Chu Thương Thương đánh, nhìn thật sâu vào mắt Chu Thương Thương, thật cút mất.
Chu Thương Thương vô lực ngồi ở trên giường, dưới lầu truyền đến
tiếng Tô Dần Chính mở cửa đóng cửa, sau đó là tiếng khởi động ô tô, cho
đến khi xe chạy khỏi gara, dần dần chạy khỏi khu biệt thự.
Cô cùng Tô Dần Chính lại một lần nữa tan rã trong không vui, đối chọi gay gắt giống như hôm nay vậy, cô cùng Tô Dần Chính dường như đã diễn
luyện hơn một ngàn lần, đối với việc này cô đã có chút chết lặng.
Mỗi lần sau khi kết thúc cãi nhau, Tô Dần Chính hoặc đi công tác hoặc đi “Nhà” khác ngốc vài ngày, vài ngày sau trở về, hắn sẽ mang cho cô
một món lễ vật, cô cũng sẽ nhận, dễ thu dễ phóng.
Có một phụ nữ Giang Tây chồng là ông chủ mỏ than dạy cô: “Thừa dịp chưa ly hôn để dành chút tiền, phòng ngừa vạn nhất.”
Chu Thương Thương không biết mình có muốn phòng ngừa vạn nhất hay
không, cô nghĩ, nếu thực ly hôn, Tô Dần Chính hẳn là sẽ không ở trên mặt tiền tài ủy khuất cô cái gì, bởi vì hắn đã ở trên mặt tình cảm ủy khuất cô.
–
Tô Dần Chính hôm nay uống lên không ít rượu, trước đó hắn nhận được
điện thoại của Trần Uyển Di khi đang cùng một vị ông chủ Mexico uống
rượu hoa điêu Thiệu Hưng, thứ rượu hoa điêu tốt nhất đặt trên bếp đồng
tinh xảo dùng lửa nhỏ nấu không ngừng, toàn bộ ghế lô hương rượu lượn
lờ.
Trần Uyển Di ở trong điện thoại thì thầm nói một đống lớn kỳ thật hắn cũng không có nghe cẩn thận, mãi đến khi di động của Trần Uyển Di bị
Hàn Tranh cướp đi, cả người hắn đột nhiên tỉnh lại.
Rượu hoa điêu ở trong bụng hắn không ngừng bốc lên, hắn ra khỏi ghế
lô, ghé vào toilet vàng óng nhịn xuống nôn mửa hỏi một câu: “Thương
Thương không việc gì chứ?”
Hàn Tranh ở trong điện thoại trách cứ làm cho hắn có chút hoảng hốt,
sau đó Hàn Tranh liền cúp điện thoại, hắn ghé vào bồn rửa nôn mửa rất
lâu, mãi đến khi toàn bộ bụng đều trống rỗng, khó chịu như thiêu như
đốt.
Sau đó hắn đứng thẳng người, mở ra vòi nước mạ vàng rửa tay rửa mặt, chậm chạp rửa xong lại dùng khăn mềm chà lau sạch sẽ.
Hắn gọi điện thoại công đạo cho trợ lý an bài kế tiếp cho ông chủ
Mexico còn trong ghế lô, ra khỏi nhà hàng chạy xe hướng về đường Hoa
Khê.
Hắn ở nhà đợi một hồi lâu, Thương Thương còn không có trở về, hắn cầm di động cũng không dám quay số điện thoại, sau đó Thương Thương đã trở
lại, bọn họ lại một lần nữa xé rách da mặt lẫn nhau.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, cũng không phải là
lần dữ dội nhất, có lẽ về sau bọn họ còn có thể ầm ỹ rất nhiều lần nữa,
cho nên cãi nhau như vậy thật sự rất râu ria, không phải sao?
–
Hàn Tranh về nhà thấy được Tống Thiến đang ngồi ở trong phòng khách
cùng mẹ mình uống trà, Tống Thiến cười với anh khi thấy anh vào cửa, mẹ
Hàn cười tiếp đón con mình lại đây: “Thập Nhất a, qua đây xem Thiến
Thiến đưa cho mẹ cái áo choàng xem đẹp không?”
Hàn Tranh quét mắt nhìn áo choàng màu đỏ sậm mẹ mình cầm trong tay,
anh biết mẹ mình ghét nhất chính là màu đỏ sậm, Tống Thiến đưa cho bà
loại áo choàng màu này vậy mà có thể giả vờ một bộ dáng thích không
buông tay.
“Cũng tạm.” Hàn Tranh nói thật có lệ, sau đó xoay người lên lầu.
Mẹ Hàn phẫn nộ nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ bả vai Tống Thiến: “Hai đứa
lên lầu tán gẫu, đã hầu bà lão này cả một buổi chiều, rất buồn chán đi.”
Tống Thiến lắc đầu, sau đó nói với mẹ Hàn: “Con đây đi lên