
em gái anh, một cô em họ ở Bắc Kinh.”
Chu Thương Thương cúi đầu đem dưa leo xắt sợi xong bỏ vào trong một
cái bát: “Thập Nhất, anh không tất yếu phải nói với em những thứ này.”
“Đúng.” Hàn Tranh khẽ cười một tiếng, “Chúng ta ăn mỳ.”
Bởi vì mua tương không ngon, Chu Thương Thương nhìn chằm chằm bát mì
trộn tương này vài giây sau mới hạ đũa, sau đó kết luận là, quả nhiên
chuyện trên đời trước sau như một sẽ nhiều hơn so với trong ngoài không
đồng nhất.
Chu Thương Thương ăn hai miếng, cũng rất thành thực buông xuống đôi đũa.
Hàn Tranh tự mình ăn một miếng, líu lưỡi nói không nên lời: “Cũng không biết người nào làm sai trình tự.”
Chu Thương Thương bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó đặc biệt đứng đắn hỏi Hàn Tranh: “Như em vậy ở trong nhà anh có phải gây cho anh thêm phiền
toái hay không?”
Cô vừa dứt lời, Hàn Tranh đột nhiên từ đầu bên kia bàn nhô người qua, cả khuôn mặt anh liền cùng mặt của cô dán quá gần, hai người mặt đối
mặt, chóp mũi đối chóp mũi, hơi thở nóng rực anh thở ra trực tiếp nghênh diện đánh về phía cô.
“Anh nguyện ý bị phiền toái cả đời.” Hàn Tranh nháy mắt mấy cái, nói như vậy.
“Không hổ danh là người từ tiểu học đã bắt đầu kết giao bạn gái.” Chu Thương Thương chậc chậc hai tiếng, nhìn về phía Hàn Tranh, “Thập Nhất,
những lời này của anh em thật ra rất thích nghe, làm cho em có loại ——
cảm giác em lại yêu đương.”
Hàn Tranh cắn chặt răng, vòng vo cái đầu, sau đó cả người hướng tới sát ghế dựa, hai tay ôm ngực: “Vậy đi ra ngoài đi.”
Chu Thương Thương: “Ra ngoài làm cái gì?”
“Dù sao đi nữa trước cũng phải điền đầy bụng, sau đó buổi tối mới có khí lực làm —— chuyện đứng đắn, không phải sao?”
–
Thời điểm buổi tối Chu Thương Thương cùng Hàn Tranh làm chuyện đứng
đắn nhảy ra một cái cái sọt, đích thật là một cái cái sọt, Hàn Tranh gỡ
xuống áo mưa, nhìn cái lỗ thủng trên áo mưa, cả người như ở trong mộng.
Chu Thương Thương cả khuôn mặt đều đen, quả nhiên là chí tôn siêu mỏng, cô hung hăng đá Hàn Tranh.
“Anh sao không cẩn thận một chút?”
Hàn Tranh ăn đau dán mặt qua cười làm lành: “Thương Thương, việc này thực không phải tại anh.”
“Đi mua thuốc.”
“Uống thuốc không tốt.” Dừng một chút, Hàn Tranh thương lượng nói, “Em đang ở thời kỳ an toàn, hẳn là…”
Chu Thương Thương nghiêm mặt: “Được, em đây tự đi mua.”
Hàn Tranh bắt đầu lục tà lục tục mặc quần áo, hướng về phía hiệu thuốc chạy đi.
Bên dưới tiểu khu có một nhà thuốc 24 giờ, Hàn Tranh quét mắt nhìn các hộp thuốc cùng loại trên kệ, cầm lấy hộp đắt tiền nhất.
Lúc trả tiền di động trong túi vang lên, Hàn Tranh nhìn dãy số trên màn hình, ấn từ chối điện thoại.
Không biết là thuốc Hàn Tranh mua thật sự rất mẫn cảm hay sao mà cô bé thu ngân “Thật lơ đãng” đánh giá Hàn Tranh vài cái.
Trả tiền xong, Hàn Tranh đem một bó lớn tiền lẻ thối lại bỏ vào trong túi quần, anh tay trái cầm thuốc, tay phải cầm di động, sau khi đi ra
khỏi hiệu thuốc, anh không có lập tức lên lầu, mà là ở khu xanh hóa bên
cạnh cái ao lần trước điện thoại lại cho người nọ mới vừa gọi tới.
“Dần Chính, tìm tao có việc sao, vừa mới nãy vội vàng không tiếp được điện thoại.” Đêm hôm có chuyện gì mà vội, Hàn Tranh nhìn thuốc trong
tay, cảm thấy bản thân thật đúng là giấu đầu lòi đuôi.
“Không có gì, chỉ muốn hỏi một chút, Thương Thương ở chỗ mày sao?”
Đêm đã khuya còn có hai đứa bé ở trong tiểu khu chơi bóng, quả bóng
không cẩn thận lăn đến trước mặt Hàn Tranh, anh đá quả bóng về lại chỗ
hai đứa bé bên kia, sau đó đem tầm mắt dừng trên bóng đen thật dày trên
hòn giả sơn, mở miệng nói: “Làm sao vậy, Thương Thương rời nhà đi ra
ngoài?”
Tô Dần Chính không nói chuyện.
“Theo tao mà nói, Chu Thương Thương sớm nên đi ra ngoài.” Hàn Tranh
cười cười, tiếp tục nói, “Dần Chính, mày cũng đừng tìm, đêm khuya, xuân
tiêu một khắc đáng giá nghìn vàng…” Nói xong, Hàn Tranh liền cúp điện
thoại, lau mồ hôi! Anh làm gì mà còn chột dạ như vậy đây.
–
Hàn Tranh cầm thuốc về tới căn hộ, đẩy ra cửa phòng, Chu Thương
Thương đã muốn ngủ, Hàn Tranh lăn trở lại phòng bếp bưng một ly nước ấm, sau đó đi vào trong phòng để trên đầu giường, anh ở bên giường ngồi
xuống, nhẹ giọng gọi: “Thương Thương?”
Chu Thương Thương xoay người, mở mắt ra ồm ồm hỏi: “Mua về rồi?”
Hàn Tranh gật gật đầu, sau đó ôm lấy Chu Thương Thương, mở hộp thuốc
ra, lấy một viên đặt trong lòng bàn tay, tay kia thì bưng tới ly nước:
“Đã mua rồi, trước uống đi.” Nói xong, đưa thuốc trên tay hướng vào
trong miệng cô.
Chu Thương Thương nuốt thuốc, Hàn Tranh đưa ly nước: “Uống một
miếng.” Chu Thương Thương lại uống lên hai hớp nước Hàn Tranh đưa lên.
Sau khi Hàn Tranh hầu hạ xong toàn bộ quá trình, liền nói lên cam
đoan: “Thương Thương, anh bảo đảm về sau không bao giờ xuất hiện tình
trạng giống tối hôm nay vậy, nếu thật sự không được, anh mang nhiều thêm vài cái.”
Chu Thương Thương bỗng nhiên cười ra tiếng, bởi vì cười quá mau,
thiếu chút nữa đem nước vừa mới uống vào sặc đi ra, “Đừng đùa, Thập
Nhất, ngủ đi.”
Hàn Tranh bò lên trên giường, nằm xuống, sau đó xoay người đem Chu
Thương Thương ôm vào trong