Snack's 1967
Tâm Hữu Bất Cam

Tâm Hữu Bất Cam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326660

Bình chọn: 8.5.00/10/666 lượt.

Thương Thương né tránh, tuy nhiên vẫn là bất ngờ không kịp phòng, tuy

rằng né tránh, nhưng trong lúc né tránh Chu Thương Thương lại bị trật

chân.

Trước khi ăn cơm tối xong ra ngoài, cô luẩn quẩn trong lòng mang vào đôi giày cao gót 10cm mấy ngày hôm trước mới mua, vốn bước đi

có chút phí sức, vừa né tránh nhất thời trọng tâm bất ổn, trẹo bàn chân.

Trẹo chân cũng có phân nặng nhẹ, nếu như không cẩn thận

chân lệch đến điểm mấu chốt, thì không phải chỉ có đau bình thường, mà

Chu Thương Thương lần này trẹo tới điểm mấu chốt, đau đến độ cô đổ mồ

hôi lạnh.

Chu Thương Thương chậm rãi ngồi xổm xuống thân mình, Hàn

Tranh sốt ruột đỡ lấy cô, ngẫm lại lại không thích hợp, ôm Chu Thương

Thương đi về hướng bậc thềm, sau đó mang cô thả lên bậc thềm.

“Anh xem xem.” Hàn Tranh ngồi xổm người cầm chân Chu Thương Thương. Bàn chân bị trật được Hàn Tranh cầm, cả người Chu Thương Thương dựa trên bậc thềm, hai tay cô chống ở phía sau, cau mày: “Nhẹ chút. . . Hàn Tranh, anh có thể nhẹ chút hay không. . .”

Hàn Tranh kia gấp a, muốn xoa xoa cho Chu Thương Thương,

nhưng không dám ra tay bắt đầu, đúng lúc này, một âm thanh ôn hòa bay

tới: “Không nên xoa bóp, đợi cô ấy về nhà trước chườm lạnh nửa giờ, lại

thoa thêm mấy loại như dầu hoa hồng đấy, liền đỡ hơn .”

Chu Thương Thương quay đầu, híp mắt nhìn về phía người nói

chuyện, chính là bác sĩ ngoại khoa lần trước nói chuyện cùng cô trên xe

lửa, ngồi ở trên bậc thang, anh ta dường như cũng nhận ra cô, thân thiện gật đầu với cô.

Chu Thương Thương do Hàn Tranh cõng về căn hộ, có khả năng

đã lâu không có ai như vậy cõng cô, cô tính ra có chút mới mẻ, mới mẻ

lên tinh thần, bàn chân bị trật tính ra cũng không còn đau như vậy nữa.

“Em có nặng hay không hả?” Cô hỏi Hàn Tranh một câu.

Hàn Tranh: “Em có nặng thêm một trăm cân anh cũng vẫn cõng được.”

“Ai muốn nặng một trăm cân a, anh mới nặng một trăm cân, cả nhà anh mới nặng một trăm cân.”

Hàn Tranh thấp giọng cười ra tiếng: “Nhìn em hiện giờ khí thế như vậy, hẳn là không còn đau nữa đi.”

Chu Thương Thương: “Thế nào, không muốn cõng nữa?”

Hàn Tranh làm bộ thả một tay, Chu Thương Thương theo bản năng ôm lấy cổ Hàn Tranh.

“Kiềm chế chút, Thương Thương, em muốn siết chết anh à.” Hàn Tranh kêu khổ liên tục.

Chu Thương Thương nhả ra, qua một lúc, cô ghé vào đầu vai

Hàn Tranh, hỏi: “Anh trước đây cùng bạn gái có thời gian giao du dài

nhất là bao lâu?”

Hàn Tranh xèo xèo thầm thì: “Hỏi cái này làm gì?”

“Thì hỏi một chút, không muốn trả lời thì thôi, nhưng mà em biết anh từ lúc gặp tới lúc chia tay kỷ lục nhanh nhất là ba giờ đồng

hồ.”

“Áp tử nói cho em.”

Chu Thương Thương cười cười: “Đúng vậy, nhưng mà cậu ấy

không nói cho em biết vì sao, chỉ nói anh người này thực sự là bạc tình

bạc nghĩa.”

Hàn Tranh suy nghĩ một chút: “Nguyên nhân hình như là, anh

mời cô ấy đi ăn, sau đó lúc đi ra phát hiện trên răng cửa cô ấy dính

miếng rau. . .”

Chu Thương Thương khì khì cười ra tiếng, Hàn Tranh nghĩ đến mấy chuyện hoang đường khi còn trẻ của mình, cũng nở nụ cười.

Hàn Tranh cõng Chu Thương Thương đi vào thang máy, Chu

Thương Thương thò tay nhấn nút, thang máy lên như diều gặp gió, cuối

cùng dừng ở lầu 16, cửa thang máy mở, Hàn Tranh cõng Chu Thương Thương

ra khỏi thang máy, sau đó bước chân nhanh hơn, nhẹ nhàng nói:” Trư Bát

Giới cõng vợ về ổ đây.”

“Thập Nhất, anh chậm một chút.” Chu Thương Thương hô.

Sau đó bước chân Hàn Tranh thật chậm, sau vài bước thì

ngừng lại, Chu Thương Thương ngẩng đầu, Tô Dần Chính đang dựa trên tường đối diện cửa nhà Hàn Tranh.

“Thập Nhất, có thể mời tao vào cửa uống chén trà không?” Tô Dần Chính thẳng tắp nhìn về phía cô và Hàn Tranh, nói ra.

Trên pháp luật hai chữ ly hôn định nghĩa là cái dạng này:

vợ chồng song phương trải qua hiệp nghị hoặc phương thức tố tụng giải

trừ quan hệ hôn ước, là một hành hộng pháp lý để chấm dứt tất cả quyền

lợi cùng nghĩa giữa hai vợ chồng.

Khi Tô Dần Chính cầm lấy giấy chứng nhận ly hôn, hắn nghĩ,

cái này không xong rồi, về sau bất luận chuyện gì của Chu Thương Thương

đều cùng hắn không có liên quan, Chu Thương Thương từ trong bản hộ khẩu

của hắn dời đi, sau đó nam nữ kết hôn không còn liên quan gì với nhau,

mà tên của Chu Thương Thương có khả năng sẽ điền vào trong một sổ hộ

khẩu khác, hắn cũng không còn quyền lợi hỏi đến cuộc sống của cô, mặc kệ cô sống tốt hay là không tốt.

Nhưng hắn vẫn nghĩ mọi cách để biết tất cả mọi thứ về Chu

Thương Thương, trước khi ly hôn hắn tránh né Chu Thương Thương. Sau khi

ly hôn, trên pháp luật hắn cùng Chu Thương Thương cách nhau một bức

tường, hắn lại chịu không nổi, hắn thực sự muốn đục bể bức tường nhìn

Chu Thương Thương ở mặt tường bên kia sinh hoạt như thế nào.

Vài năm nay Chu Thương Thương ở trong đầu óc của hắn rất mờ nhạt không cụ thể, cho nên chỉ cần vừa nghĩ đến Chu Thương Thương, hiện lên trong đầu Tô Dần Chính chính là hình dạng Chu Thương Thương lúc 17

tuổi, khi đó khuôn mặt cô tròn tròn còn rất non nớt, tóc vửa đen lại vừa dài, hắn yêu nhất dáng dấp cô khi mặc chiếc váy màu xanh lục, lộ r