
nói: “Lúc nào trở về.”
“Ngày mai.”
Hàn Tranh: “Thành phố G còn có nhiều chỗ chơi rất vui…”
Chu Thương Thương: “Em tiếp tục ở tại chỗ của anh như vậy cũng không phải là chuyện tốt.”
Hàn Tranh nhìn xe cộ trong kính chiếu hậu đang muốn vượt
lên, thả chậm tốc độ xe, một lát anh mới nói: “Ngày mốt đi, anh đưa em.”
Chu Thương Thương suy nghĩ một chút, gật đầu.
Hàn Tranh: “Ngày mai anh mang em dạo phố đàng hoàng một lần.”
-
Ngày hôm sau Hàn Tranh thực sự mang theo Chu Thương Thương
dạo một vòng thành phố G, kỳ thực anh đối với thành phố G có vài chỗ
cũng không quen thuộc, lúc lái xe phải mở hướng dẫn, vài lần đi nhầm
đường.
Sáng sớm bọn họ đi bãi cát ven biển, Chu Thương Thương mua
một chiếc quần dài, phối hợp với nón rộng vành, Hàn Tranh cũng ăn mặc
cực kỳ thoải mái, quần soóc hoa cùng T-shirt vải bông màu trắng, thường
thường chụp ảnh cho Chu Thương Thương.
Buổi trưa, bọn họ đi dạo một cổ trấn ở thành phố G, Chu
Thương Thương ở cổ trấn đào ra một khối ngọc bích, Hàn Tranh thanh toán
tiền xong, nói: “Ngọc này khẳng định là hàng nhái.”
Chu Thương Thương trừng mắt: “Hàng nhái anh còn trả tiền.”
Hàn Tranh để tay trên vai Chu Thương Thương: “Còn không phải tại vì em thích hay sao?”
“Vậy anh còn nói chi cho mất hứng.”
Hàn Tranh tốt tính cười cười: “Anh không phải sợ em đem đồ
dỏm coi thành đồ thật lấy ra trước mặt người khác khoe khoang, không
phải sợ em mất mặt hay sao?”
“Tặng cho anh luôn.” Chu Thương Thương đem khối ngọc nhét
vào tay Hàn Tranh, Hàn Tranh cúi đầu, mím môi cười cười, tỉ mỉ thu lên,
thả vào trong túi quần.
Buổi tối trở lại căn hộ, Hàn Tranh gấp đến không thể đợi
bắt đầu cởi quần áo của Chu Thương Thương, từ phòng khách đến phòng vệ
sinh lại đến phòng ngủ, một đường triền miên, đêm khuya, anh lại bò lên
hai lần, Chu Thương Thương khốn đốn mở mắt không ra, tức giận, ở trên
vai Hàn Tranh hung hăng cắn một cái, Hàn Tranh không để ý, nâng mông Chu Thương Thương dùng sức đâm vào, đâm vào tận gốc, Chu Thương Thương thật sự là vừa mệt vừa khốn, nhưng mà thân thể lại mẫn cảm kỳ dị, khó chịu
đến nỗi cô kéo căng đầu ngón chân ra thẳng tắp.
Sau cùng Hàn Tranh lại đem Chu Thương Thương toàn bộ ôm đến trước ngực, để cho chân Chu Thương Thương vòng quanh eo anh, nâng lên
một chút, đầu lưỡi ở trước ngực cô lưu lại một mảnh vết tích ướt sũng.
-
Chu Thương Thương may mắn không có nói mình sớm đã mua vé
máy bay, bởi vì chỉnh đồng hồ báo thức, sáng sớm hôm sau 6 giờ Chu
Thương Thương vốn có tỉnh lại, sau đó phải mặc quần áo, kết quả Hàn
Tranh giữ cô lại, cánh tay gác trước ngực cô, mở miệng nói: “Ngủ tiếp
một lúc, Thương Thương.” Nói xong, Hàn Tranh lại tắt báo thức trên điện
thoại di động của cô, sau đó hai người đều ngủ quên, lần thứ hai tỉnh
lại, là bị chuông cửa đánh thức.
Cái giấc ngủ lại này Chu Thương Thương ngủ cực kỳ thoải
mái, tính ra hai người có chút không muốn rời giường, ngoài cửa chuông
cửa còn đang vang, cô hỏi Hàn Tranh: “Ai vậy.”
“Quỷ biết.” Hàn Tranh đứng lên, mặc áo ngủ đi ra gian phòng, đi tới cửa lớn, mở cửa.
“A Tranh.” Đứng ở cửa chính là Tống Thiến, kéo một rương
hành lý, thấy anh mở rộng cửa, lộ ra biểu tình mừng rỡ, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng Hàn Tranh thì, lại làm một biểu tình thương cảm hề hề, tính
ra cũng xinh đẹp lợi hại.
Tống Thiến ngẩng đầu nhìn anh, nháy mắt mấy cái, “A Tranh, chúng ta có thể không chia tay được không?”
Hàn Tranh hít hai hơi, nghĩ đến Chu Thương Thương trong
phòng, dùng thân thể chặn ngay cửa, đè thấp giọng nói: “Tống Thiến, cô
có thể đừng trẻ con như vậy hay không.”
Tống Thiến ngẩng đầu, đột nhiên thấy trên cổ Hàn Tranh có
dấu răng, cả người đột nhiên hiểu được, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cắn
răng, mạnh mẽ đẩy Hàn Tranh ra.
“Thì ra anh giấu phụ nữ.” Tống Thiến vội vã vào cửa, xông
tới phòng khách, khi thấy trên sô pha có đồ lót rơi rớt, mắt hạnh trợn
tròn, run rẩy tay chân, chỉ vào cửa phòng ngủ: “Nói cho em biết, bên
trong có phải có phụ nữ hay không?”
“Mẹ nó, cô có phải có bệnh hay không.” Hàn Tranh một phen
kéo Tống Thiến, “Tống Thiến, chúng ta đã chia tay, cô không có bất luận
cái quyền lợi gì hỏi tôi vấn đề này.”
“Em không đồng ý chia tay, Hàn Tranh.” Tống Thiến gằn từng
chữ, đố kị giống như là một ngọn lửa, cả người có chút không khống chế
được, Tống Thiến ôm lấy Hàn Tranh vừa đấm vừa đá.
“Hàn Tranh, anh có lỗi với em, anh có lỗi với em…”
Hàn Tranh đem hai tay Tống Thiến khắc chế, cái trán nổi lên gân xanh: “Tống Thiến, tôi lập lại lần nữa, chúng ta đã sớm chia tay.”
Tống Thiến hoàn toàn nghe không lọt lời của Hàn Tranh, cả người như bệnh tâm thần xông đến cửa phòng ngủ.
“Anh đừng lôi kéo em, em thật muốn nhìn xem ngủ bên trong chính là
con hồ ly tinh nào, rốt cuộc là con hồ ly tinh nào dụ dỗ anh!”
Biết bị sét đánh là cái cảm giác gì không? Chu Thương Thương đêm đó liên tiếp hai lần nếm được mùi vị bị sét đánh.
Chúng ta vì sao lại yêu thương một người, anh ấy \ cô ấy
so với người bình thường nổi trội hơn sao? Hay là anh ấy \ cô ấy đối
với bạn so với người khác rất tốt rất săn sóc?