
iệu, tôi họ Hàn.”
“Chào Hàn tiên sinh.” Triệu Trung Học cùng Hàn Tranh nắm
tay, sau đó thu hồi tay, đứng một chút, “Chờ sau khi xì hơi có thể cho
cô ấy ăn chút thức ăn lỏng, tốt nhất là đồ ngọt.”
Buổi chiều, Hàn Tranh từng muỗng từng muỗng đút Chu Thương
Thương ăn cháo gạo kê, trên đầu giường bày một chén bột củ sen bị cô
ghét bỏ không ăn.
“Em nghĩ khẳng định là ngày hôm qua ăn con tôm hùm xấu xa đó.” Chu Thương Thương ăn non chén cháo, nghiêm túc mở miệng nói ra.
Hàn Tranh ngầm cười xùy một tiếng: “Bác sĩ đều nói bình
thường em làm việc và nghỉ ngơi không tốt, đừng xảy ra chuyện thì đem
trách nhiệm đều đẩy đến trên con tôm hùm, tôm hùm rất oan uổng.”
Chu Thương Thương nghiêm mặt, không ăn nữa.
Hàn Tranh nhanh chóng cười làm lành: “Ngày mai anh phải đi
cục vệ sinh phản ứng tình huống, nếu sự thực là như thế, lấp hồ tôm hùm
của bọn họ, báo thù rửa hận cho em a. . .”
Chu Thương Thương ha hả nở nụ cười hai tiếng.
Hàn Tranh lại múc muỗng cháo tiếp tục đút Chu Thương
Thương: “Chờ miệng vết thương khôi phục, chúng ta lại lên núi tiêu diệt
cái hồ tôm hùm đó.”
Chu Thương Thương ngoan ngoãn ăn muỗng cháo Hàn Tranh đưa tới trước miệng cô.
Người sinh bệnh đặc biệt yếu đuối, cũng đặc biệt dễ dỗ.
Hàn Tranh nhìn sắc mặt Chu Thương Thương hơi tốt một chút, cũng thoáng an lòng chút như vậy.
Anh nhớ tới thời gian làm khoa viên của công Đảng ở Bắc
Kinh, lúc đó khoa trưởng của anh nói với anh một câu đến nay anh vẫn còn nhớ kỹ.
“Vấn đề tình cảm, nhất là yêu một người, lúc nên hồ đồ thì
hồ đồ, không thể quá thanh tỉnh, quá tích cực, đối với chút vấn đề có
thể tránh cứ tránh.”
Sau khi Chu Thương Thương giải phẫu xong mà chưa tỉnh lại,
có một vấn đề vẫn quấn quanh trong lòng anh sắp làm thành một cái nút
kết, vì sao gặp phải Tô Dần Chính ở bệnh viện, tình cờ gặp gỡ, hay là. . . Anh không muốn suy nghĩ.
Cho nên thực sự không thể quá thanh tỉnh, đặc biệt là đối
với vài vấn đề, nhất là bây giờ anh còn không có nắm chắc tình hình
thắng lợi.
Chu Thương Thương ở trong bệnh viện nằm đủ một tuần, Hàn
Tranh không có ở cùng toàn bộ 24 tiếng đồng mỗi ngày, nhưng hàng ngày
chí ít cũng có bình quân 12 giờ ở trong bệnh viện, người cùng phòng bệnh với cô có lần thấy Hàn Tranh đi ra ngoài lấy thuốc cho cô, ước ao nói:
“Bạn trai cô đối với cô thật tốt.”
Chu Thương Thương mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhìn người đứng ở cửa: “Đúng vậy, anh ấy đối với tôi tốt lắm.”
Khi Tô Dần Chính đến xem còn mang theo một ít đồ bổ, lúc để đồ bổ trên đầu giường bệnh, hắn mở miệng hỏi cô: “Khá hơn chút nào
không?”
Chu Thương Thương vòng vo đảo mắt, tầm mắt từ đồ bổ dời đi, nhìn về phía Tô Dần Chính đặc biệt khách khí nói: “Khách khí như vậy
làm cái gì, còn mang mấy thứ này đến, tôi cũng không thiếu.”
Tô Dần Chính: “Trên đường thuận tiện mua.”
Chu Thương Thương cúi đầu, thản nhiên nói: “Cầm trở về đi, tôi ăn không hết.”
Tô Dần Chính không nhìn tới Chu Thương Thương, quay đầu,
tầm mắt rơi vào chiếc tủ đầu giường, mặt trên bày đặt kha khá vật phẩm,
một bó hoa, ba bốn bản tiểu thuyết, hai cái chén, hai cái điện thoại di
động. . .
Tô Dần Chính đứng lên: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi trước.”
“Được.” Chu Thương Thương, “Bất tiện, tôi sẽ không tiễn anh.”
Tô Dần Chính khẽ gật đầu, đôi mắt chớp một cái che giấu
chật vật và đau buồn, nhoáng lên mà qua, lập tức khẽ khàng chôn vùi
trong không khí, tiêu tán không thấy nữa.
-
Hàn Tranh sau khi đón Chu Thương Thương xuất viện không có
đem cô đưa về biệt thự Hoa Khê, mà là mang cô đưa về căn hộ chung cư của mình, cái hành động này, Chu Thương Thương cũng không nói không đồng ý
cái gì.
Quan hệ của hai người trải qua lần nằm viện này của Chu Thương Thương, thoáng danh chính ngôn thuận lên một ít.
Buổi tối, Chu Thương Thương dùng máy vi tính của Hàn Tranh
lên mạng nộp sơ yếu lý lịch, lúc Hàn Tranh tắm rửa xong đi ngang qua
nhìn một cái, sau đó nhó người, quét hai mắt nhìn đơn xin việc của Chu
Thương Thương, hỏi: “Nếu như còn muốn tiếp tục làm giáo viên, hiệu
trưởng trường tiểu học S còn nợ anh một cái nhân tình chưa có trả.”
Chu Thương Thương đầu cũng không xoay ném một câu: “Em mà cần đi cửa sau sao?”
Hàn Tranh nhịn cười: “Được, chờ tin tức tốt của em.”
Chu Thương Thương lòng tự tin siêu đầy, tối hôm đó trước
khi phải đến trường tiểu học S giảng thử vẫn còn phải cầm một quyển sách tới trước mặt Hàn Tranh.
“Làm học sinh của em đi.”
“Được a.” Hàn Tranh nhìn Chu Thương Thương bức rức bất an, lập tức cười khẽ: “Cô giáo Chu, chúng ta đây bắt đầu đi.”
-
Chu Thương Thương thực sự đã nhiều năm không có lên lớp
giảng bài, ngày hôm sau giảng thử tuy rằng chuẩn bị đầy đủ, nhưng liên
tục làm lỗi ba lần, may là các học sinh lớp này hăng hái phát biểu có
thể khiến cho cô sau khi phạm lỗi rất nhanh đi vào trạng thái.
Kết thúc buổi giảng thử, Chu Thương Thương thu thập mọi thứ từ từ ra khỏi phòng học, sau đó càng thêm chậm chạp đi tới trước mặt
Hàn Tranh đang chờ cô ở bên ngoài.
“Thập Nhất, em có thể không đạt.”
Hàn tranh ôm vai cô: “Chờ tin tức đi, tự tin chút, vừa nãy anh